Một chút hồng lên má. Một chút thôi. Nhiều quá giống
như mấy bà lên đồng thì quê lắm. Tôi mơn man những hạt phấn mịn màng
lên gò má. Phấn lan ra cho da tôi tươi mát. Quay qua quay lại trước
gương. Đều chưa? Tạm được. Mấy sợi lông măng cũng hồng lên. Hơi dài
đấy nhé. Mấy con bạn dục tôi đi se lông mặt cho láng nhưng tôi ngại
chưa đi. Se một lần là phải se hoài. Phiền lắm. Ngày làm tám tiếng,
năm ngày một tuần, cách một tuần lại phải làm overtime nửa ngày sáng
thứ bẩy, giờ giấc của tôi quá chật chội. Cuối tuần thì lại phải hò hẹn
với Hoài. Mà hò hẹn thì biết thế nào là đủ.
Son đâu rồi? Tay tôi xào xáo chiếc hộp ngổn ngang
đủ thứ đồ trang sức kéo ra cây son vàng chóe. Tôi chìa môi ra trước
gương. Môi tôi hơi dày. Hoài nịnh bảo là giống môi tài tử xi nê. Phải
vuốt đường chỉ son cho gọn đôi môi lại. Tay tôi run run kéo rê cục son.
Miệng tôi chúm lại như một nụ hoa vừa hé nở. Hoài vẫn ví von môi tôi
như một đóa hoa đậm đà thơm tho. Có điều là Hoài không nói hoa gì. Tôi
thay đổi son như cơm bữa làm Hoài luống cuống đâu có biết mùi thơm của
hoa nào mà nói. Mà bày vẽ chi anh ơi. Chẳng hoa nào bằng hoa môi tôi
thơm mùi con gái.
Tiếng bà Hiền vọng lên nghe rõ mồn một:
- Tao không hiểu tại sao có người lại thích đi ăn
tiệm được. Vừa đắt vừa mất vệ sinh. Ăn ở tiệm mười đồng thì nấu ở nhà
chỉ một hai đồng. Kê cổ vào cho chúng chém. Chẳng cái dại nào bằng.
Bà Hậu phụ họa thêm:
- Còn lâu mấy tiệm ăn mới lấy được tiền của tôi. Người
khôn cũng có khác chứ. Như ông chủ của tôi đó. Giầu nứt đố đổ vách mà
có bao giờ thèm đi ăn tiệm đâu. Tội gì cho chúng ăn trên đầu trên cổ
mình.
Lỗ tai tôi ngứa dữ dội. Hai bà chị quí hóa của tôi
đang xa gần tấn công tôi. Lỗi tại mẹ tôi. Đã sanh ra hai bà sát nhau
năm một, bà nào cũng chiếu kính lúp vào đồng tiền cho đồng tiền nó nở
to hơn con mắt, vậy mà sáu năm sau còn buồn tình sanh ra tôi làm cho
tôi cu ki đứng một mình một phe. Hồi mẹ còn sống tôi còn được mẹ thương
tôi út ít đỡ đần cho ít câu. Giờ chỉ có ba chị em ở với nhau tôi trơ
khấc với cái bóng của mình.
Tiếng hai bà chị tung hứng vẫn len lỏi qua cửa phòng
tôi làm rày rà cái bụng tôi dữ. Phải lẹ tay lên rồi rút ra khỏi nhà
cho rồi. Chiếc khăn quàng một mặt màu rượu chát một mặt màu xanh xậm
đâu rồi. Cứ lúc vội là cái gì mình cần đều biến mất. Tay tôi lanh lẹ
lật lật những chiếc mắc áo nằm xúm xít trong tủ. Rõ ràng tôi đã lồng
vào một cái mắc áo nào đó mà sao không thấy. Lúc nào rảnh phải sắp xếp
lại tủ áo cho ngăn nắp mới được. Định trong bụng đã lâu mà có lúc nào
rảnh đâu. Mẹ ơi, mày nằm ở đây hả? Làm tao tìm muốn chết. Quấn chiếc
khăn quanh cổ tôi lại góc phòng soi mình trong gương. Được chưa? Tôi
cười nháp một cái để chút nữa thả điệu với Hoài. Chiếc răng khểnh e
ấp làm tôi hài lòng dữ. Chụp chiếc mũ màu rượu chát hợp với chiếc khăn
quàng lên đầu, tôi kéo vài sợi tóc phủ trước trán làm duyên. Trán tôi
hơi cao. Hoài bảo cái trán này không hiền đâu đấy nhé. Xấu xa thì đậy
lại, tôi kéo chiếc mũ xuống thấp chút nữa. Tay tôi quơ chiếc áo choàng
lạnh màu xanh đậm khoác lên người. Đi lẹ cho rồi kẻo Hoài đợi. Anh chàng
dám hóa thành đá ở ngoài phòng khách rồi lắm. Tôi xoay một vòng trước
gương. Cười thêm một cái cho chắc ăn trước khi mở cửa ra phòng khách.
Hoài đứng bật dậy như một chiếc lò so hạng tốt. Tôi
cười:
- Chờ em lâu không?
Hoài vơ vội chiếc áo lạnh vắt bên thành ghế:
- Đâu có lâu gì. Mới đọc hết tờ báo, đang định đọc
qua các quảng cáo thì em ra.
Tôi thấy miệng Hoài như cái móc câu. Tờ báo hàng tuần
dày hai trăm trang khổ lớn chữ nhỏ chứ ít ỏi gì! Tôi muốn nhéo anh chàng
thợ móc này một cái cho đã tức. Ngặt cái là chiếc áo lạnh Hoài mới khoác
vào vừa dày vừa cứng. Tôi hích ngang người Hoài. Chẳng nhằm nhò gì.
Hoài vững như chiếc cột đình biết nói:
- Em định diễn tuồng trứng chọi đá hả?
Cái trứng toét miệng cười hòa, cúi xuống tra chân
vào đôi bốt.
Tuyết trắng xóa trời đat. Tôi vốn thích tuyết từ ngày
còn ở Việt Nam. Tuyết trên màn ảnh. Tuyết trong sách. Tuyết trên các
tấm thiệp Giáng Sinh. Sang đây đã qua mấy mùa tuyết mà tôi vẫn chưa
chán. Mỗi lần tuyết rơi trẻ con vui mừng tôi cũng mừng theo. Tuyết rơi
muôn mặt. Mặt nào tôi cũng ưa. Tuyết bụi lất phất nằm trắng vai áo,
tuyết ướt bay nhọc nhằn lưng trời chân vừa chấm đất đã ứa thành nước,
tuyết mảnh mai xàng xê nghịch ngợm không chịu nằm xuống, tuyết vẩy lớn
hùng hổ đâm xuống ngổn ngang đất troi. Tuyết đang rơi xuống tôi là thứ
tuyết ào ạt như có ai ngồi trên cao thả từng vốc cánh cúc trắng xuống.
Tôi ngẩng mặt há miệng đón những cánh tuyết lạnh ngắt. Tuyết trắng trong
tan trên lưỡi tôi ngọt lịm. Tôi nhắm mắt tận hưởng. Lời mẹ dặn trước
ngày xuôi tay văng vẳng trong tôi. Rồi con sẽ thấy đời có nhiều cạm
bẫy, làm thân con gái quí nhất là giữ được trong trắng, trong trắng
từ thể xác tới tâm hồn. Tuyết nhởn nhơ lượn lờ quanh tôi bát ngát trắng
như tôi trắng trong.
Hoài theo tuyết ngậm kín môi tôi. Tôi đẩy Hoài ra
cúi xuống nắm một vốc tuyết ném thẳng vào lưng anh. Tuyết bung ra bám
đầy người Hoài. Anh lượm một nắm tuyết nặng trình trịch giang tay dọa
ném qua tôi. Tôi giơ tay lên trời đầu hàng. Nắm tuyết trên tay Hoài
tiến dần đến tôi. Hoài buông tuyết ôm chầm lấy tôi vội vã, khóa miệng
tôi bằng cái hôn tham lam kín mít. Tôi ngẩng mặt lên đón nụ hôn nóng
bỏng. Tuyết sà xuống châm chích mặt tôi buốt lạnh. Tôi đưa tôi bay bổng
lên cao. Hạnh phúc như một luồng nước ấm len lỏi trong tôi. Cánh tay
rắn chắc của hạnh phúc ôm xiết tôi ngột ngạt. Cái bóng cao lớn của Hoài
vững chắc chở che cho tôi. Tôi an tâm co rút tìm hơi ấm trong anh. Hoài
là một người yêu biết điều. Anh chẳng bao giờ đòi hỏi những điều mà
anh biết tôi chẳng thể chiều chuộng anh được. Lời mẹ dậy lúc nào cũng
lao xao nhắc nhở trong tôi thân phận con gái. Hoài không đẩy tôi lên
cao, không đè tôi sát sạt, mà đặt tôi thân tình trong vòng ôm ân cần.
Hoài đưa lưng đẩy cánh cửa vào trạm métro bị gió chặn
cứng ngắc cho tôi luồn vào trước. Chiếc thang cuốn dài thậm thượt nhìn
xuống bắt chóng mặt. Tôi dựa sát vào Hoài mặc cho chiếc thang lục cục
đưa xuống hầm. Tiếng động cơ ầm ầm đuổi nhau trong đưong hầm đen ngòm
hun hút. Đoàn xe như một con trăn no mồi uể oải ngừng lại. Những cánh
cửa lao chao bật mở cùng lúc nhả ra từng đoàn người vội vàng hấp tấp
rồi táp vào những thân người chen chúc nhau dồn cục thành một tảng mồi
khó nuốt.
Hoài nhanh chân chiếm được một ghế hai chỗ. Tôi khoan
thai chờ cho Hoài nhấc chiếc túi xí chỗ của anh lên rồi mới ghé ngồi
xuống. Con gái lúc nào cũng phải từ tốn dịu dàng. Tôi kẹp lời mẹ dậy
trong tâm để điệu nghệ dù sống trong một xã hội thích cánh nhau mà chạy.
Chiếc máy sưởi tròn to như một đĩa thu tín hiệu vệ tinh gắn trên trần
toa xe hối hả thổi hơi nóng xuống ào ạt. Tôi mở mũ, tháo khăn choàng
ra cho bớt nóng. Tay tôi vướng víu những thân người vây quanh. Hoài
lăng xăng giúp tôi. Anh lúc nào cũng chu đáo. Bụng tôi nở ra thích thú
mỗi khi được chiều chuộng. Làm thân con gái thiệt thòi đủ chuyện cũng
phải có lúc được đền bù chút chút chứ. Hoài ôm chiếc khăn choàng và
chiếc mũ dạ của tôi trên người. Chắc bụng anh đang mừng dữ. Kể công
nuông chiều tôi cũng xứng đáng cho anh được lô trúng an ủi như vậy.
Tôi nhìn ngang xem bản mặt một anh chàng đang cảm thấy hạnh phúc nó
ra sao. Hoài thả tay ra sau ôm kín vai tôi hỏi:
- Công nương đã cảm thấy dễ chịu chưa?
Quen nhau đã vài năm, Hoài như chiếc hàn thử biểu
trên người tôi. Lạnh tôi kêu. Nóng tôi than. Hiếm khi tôi bằng lòng
với thời tiết của cái xứ sở này. Mà cái mảnh đất leo tuốt lên gần tới
Bắc Cực này quá đỏng đảnh khó chịu đi. Lạnh thì lạnh cóng. Nóng thì
như thiêu như đốt. Chịu chi nổi. May mà có những trận tuyết đổ tôi thích
muốn chết. Nghĩ tới tuyết tôi mỉm cười vu vơ. Hoài bắt lấy nụ cười của
tôi:
- Công nương vừa ý rồi phải không?
Khi muốn châm chọc, Hoài kêu tôi bằng công nương vì
anh bảo tôi khó tính như con vua cháu chúa. Tôi ghét cái giọng nói sặc
mùi sân khấu khi anh phát âm chữ công nương nhưng trong bụng vẫn thấy
thú vị khi anh đảy tôi nhập vào hoàng phái. Hoài nheo mắt bỏ nhỏ vào
tai tôi:
- Hôm nay công nương muốn kê cổ vào cái máy chém nào
đây?
Mấy ngón tay tôi cong vòng lên gân guốc như chiếc
càng cua sẵn sàng xáp chiến. Quần áo kín mít thế này thì biết nhéo vào
đâu. Tôi điểm khắp người Hoài. Chỉ có cái tai đang hớ hênh trước mắt
tôi khả dĩ có thể là một mục tiêu ngon lành. Chiếc càng cua sà xuống.
Tôi mím môi nghiến răng phụ họa cho thêm phần rùng rợn. Trình diễn cho
xôm trò vậy chứ tôi nỡ lòng nào mà bóp nát vành tai trang điểm cho khuôn
mặt dễ ghét của Hoài. Mấy ngón tay tôi kẹp nhẹ hều nhưng miệng mồm tôi
rít rạt:
- Cho anh chừa cái tội nghe lén chuyện của hai bà
chị tôi. Lần này cảnh cáo nhè nhẹ thôi, lần sau cắt tai luôn cho khỏi
nghe.
Hoài nhăn mặt cười:
- Có bỏ tay ra không anh la lên thì cả trăm cặp mắt
sẽ đổ dồn vào chiêm ngưỡng cái mặt của bà la sát bây giờ.
Bà la sát đời nào muốn chường mặt ra giữa công chúng. Tôi len lén rút
tay về. Trận chiến như que diêm vụt bùng lên rồi vụt tàn lụi. Cái mặt
nhởn nhơ đắc thắng của Hoài trông chỉ muốn nhéo cho cái nữa. Tôi quày
quả quay mặt đi. Hoài kéo cằm tôi trở lại:
- Để anh nói cho em nghe. Hai bà chị em nói oang oang
cốt cho anh nghe thì làm sao lời nói dừng lại ở ngoài tai anh được.
Mà thây kệ mấy bà ấy muốn nói gì thì nói. Đường ta ta cứ đi.
Tôi thừ người sau câu nói của Hoài. Chẳng biết nên
giận hay nên thương hai bà chị nhiều lời. Tôi hiểu hai chị tôi. Cố gắng
tiện tặn nhưng hơi quá đà nên mang tiếng. Không ăn tiêu, không vui chơi,
rat kỵ những chuyện phải nặn đồng tiền ra khỏi túi, hai bà phe lờ tất
cả các đám cưới và các đám hội họp kỵ giỗ. Không mặn nồng với thiên
hạ thì thiên hạ cũng coi hai bà như không có mặt trong cuộc sống của
họ. Mặc cảm lẻ loi dễ làm hai chị tôi ghen tức. Tôi ở ngay trong nhà
nên lãnh đủ. Hoài ngày một ngày hai tới với tôi, làm như mỗi ngày không
nhìn thấy cái mặt tôi anh thiếu hụt đi một ngày sống. Sự săn đón lăng
xăng làm chướng mắt các chị tôi. Hai bà không ưa nhưng chẳng nói ra
được. Cái ấm ức không có lối đi thẳng bèn rẽ ngang. Hai bà nói cạnh
nói khóe. Làm như trò chuyện với nhau nhưng đua nhau phóng những mũi
tên nhọn hoắt vào Hoài và tôi. Khó chịu thì quả có khó chịu nhưng Hoài
vốn tính tình dễ dãi nên anh chẳng thèm để bụng. Còn tôi, tôi thấy thương
hai bà chị tôi.
Ba chị em chúng tôi được anh Tín bảo lãnh qua sau
khi mẹ mất. Anh Tín là anh đầu, được học bổng đi du học ngay sau khi
đậu Tú Tài. Học xong anh trốn ở lại và cưới chị Micheline. Bữa ba chị
em chúng tôi đặt chân xuống phi trưong, hai vợ chồng ôm hoa ra đón rất
thân tình. Chúng tôi mừng mừng tủi tủi tái ngộ với người anh đã nhiều
năm xa cách. Chị Micheline ôm hôn từng đứa, dịu dàng thăm hỏi như đã
từ lâu thân thiết. Xuống máy bay rồi mà hồn tôi vẫn lơ lửng trên trời.
Niềm vui trong tôi rạng rỡ trước những ân cần của anh chị. Tôi ôm hôn
chị Micheline cảm thấy như chị là một phần tử trong gia đình đã từ lâu
lắm rồi. Mái tóc lúa chín, cặp mắt biển cả, đôi má ngà ngọc, hàng mi
liễu rủ, bờ môi mộng mị tưởng là xa lạ bỗng thấy gần gũi gang tấc. Những
ngày đầu nơi xứ người chúng tôi được chị Micheline lái xe đưa đi làm
giấy to, mua sắm,chợ búa, ăn uống. Mỗi nơi mỗi chỗ chị chỉ vẽ cặn kẽ
tỉ mỉ như một cô giáo tận tâm dẫn đám học trò đi thực tập. Mỗi ngày
chúng tôi bớt ngơ ngác đi một chút. Mươi ngày trôi qua, một buổi tối,
cơm nước xong xuôi, anh chị Tín kêu chúng tôi ra phòng khách nhỏ nhẹ
nói về lối sống tự lập bên này. Mỗi người phải tự lo cho mình, không
ai nuôi ai, không ai làm phiền ai, không ai nhờ vả ai. Câu kết luận
của chị Micheline làm tôi sững sờ. Anh chị lo cho các em như vậy là
đã xong phần của anh chị, ngày mai chị sẽ dẫn các em đi kiếm việc làm
rồi sau đó các em sẽ thuê nhà ở riêng. Chị Hiền chị Hậu mặt tái mét
giận dữ. Tôi cúi gằm mặt xuống cố nuốt ngược những giọt nước mắt. Mặt
anh Tín, mặt chị Micheline trôi nổi trước cặp mắt thẫn thờ của tôi.
Tôi bỗng rùng mình. Trước mắt tôi thăm thẳm con đường vô định.
Ba chị em được chị Micheline nhét vào một xưởng may
với đồng lương tối thiểu. Chúng tôi đi về như những chiếc bóng câm nín
buồn bã. Ngôi nhà sang trọng trống rỗng như một nhà mồ. Mỗi người một
thế giới. Mỗi cái đầu một bận rộn riêng. Chúng tôi như những mảnh vụn
rã rời. Anh Tín, chị Micheline có cái thản nhiên riêng của những người
coi mình như đã cư xử sòng phẳng. Ba chị em tôi đắng ngắt như bị tình
phụ. Ngày cầm được tấm chi phiếu tiền lương đầu tiên, ba chị em quyết
định thuê nhà. Khi rời khỏi nhà anh chị Tín, chị Hiền chị Hậu thề sẽ
mua nhà cho anh chị biết mặt. Căn nhà đành hanh treo trong đầu hai bà
chị tôi khiến các bà chỉ chi ra những đồng tiền không thể nào không
phải chi. Phần lớn số tiền kiếm được hai chị chất đống trong nhà băng.
Bao nhiêu cũng là chưa đủ. Hai chị lao vào môn thể thao kiếm tiền như
hai lực sĩ giàu can trưong. Nhảy từ hãng này qua hãng khác. Căng người
làm nhanh làm nhiều bất kể giờ nghỉ. Từ làm lương giờ leo lên làm ăn
khoán. Lại còn mua máy đêm đêm may thêm ở nhà. Đồng tiền kiếm được càng
ngày càng khá hơn như những chiếc huy chương khuyến khích các chị tôi
đổ mồ hôi leo mãi leo hoài không mệt mỏi.
Tôi thì đâu có thiết gì nhà cửa. Làm gì mà phải vất
vả nhịn ăn nhịn mặc bo bo bòn mót như vậy! Tôi chỉ có mộng học. Sách
vở có cái thần làm tôi mải mê quên hết giờ giấc. Vừa xong trung học
là rời Saigon, chất học trò trong tôi còn nóng hôi hổi. Đời tôi chỉ
mong được tiếp tục học tại ngoại quốc. Vậy mà chân đã đứng trên đất
học tôi vẫn chẳng có cơ may cắp sách tới trường. Thấy anh chị Tín đối
xử sòng phẳng như vậy tôi chẳng còn mảy may hy vọng anh chị nuôi cho
đi học. Chị Hiền chị Hậu càng chẳng nước non gì. Cái nhà chắc chắn là
lớn hơn mảnh bằng. Tôi đi lạc ra khỏi con đường mòn của hai chị nên
bơ vơ một mình. Chúi đầu chúi mũi vào chiếc máy may chạy nhanh như bị
ma đuổi được vài tháng, tôi chịu không nổi bỏ đi kiếm được một chân
bán hàng. Đồng lương không khá hơn nhưng được cái nhàn nhã dễ thở. Còn
thấy được trời được trăng. Còn có lúc thả được chút hồn theo gió theo
mưa. Phải mỗi cái tội cứ phải toét mồm cười hoài đau cả miệng.
Một thời gian sau, nhờ bạn bè giới thiệu, tôi an phận
với công việc xếp giấy tờ trong một xưởng dệt. Giờ giấc có chật chội
nhưng lương hướng không đến nỗi nào. Tôi thong dong trong cuộc sống
mặc cho hai chị tôi quay quắt với những con tính hụt hẫng. Nhà thuê
có hai phòng ngủ, tôi chiếm một phòng, hai chị tôi chung một phòng.
Hai cái đầu chi li buộc tôi phải trả tiền gấp rưỡi mỗi người tôi cũng
dễ dãi gật đầu. Còn kiếm được tiền thì việc chi phải lụy đồng tiền.
Tôi còn một bà chị có chồng con ở Việt Nam. Thỉnh
thoảng tôi vẫn lặng lẽ gởi tiền về cho chị Hà. Tôi thương những mảnh
ruột thịt còn lại nơi quê nhà. Dù cuộc sống của tôi ở đây có vất vả
thật nhưng cuộc sống của anh chị và các cháu tôi chắc cơ cực bội phần.
Mỗi lần chị Hà viết thư qua xin tiền là hai bà chị tôi chu chéo lên:
- Bộ chị ấy tưởng bên này tiền từ trên trời rơi xuống lượm không kịp
chắc! Đi làm mửa mật mới đủ nuôi thân chứ đâu có tối ngày nhàn nhã ngồi
ngóng tiền gửi về như ở Việt Nam.
Mặt tôi đanh lại. Tôi cảm thay bất nhẫn. Bụng tôi
như một thùng nước sôi nhưng giọng tôi vẫn nhỏ nhẹ:
- Thì chị ấy túng thiếu mới viết thư xin chứ đâu có
biết bên này cực nhọc vất vả phải chắt chiu từng đồng để mua nhà!
Ông Trương Phi khi nổi giận mặt ghê gớm đến như thế
nào thì tôi không biết chứ hai cái mặt của hai bà chị tôi dựng đứng
lên đến lạnh người. Chị Hậu tay chống nạnh, người chồm ra phía trước,
môi bĩu dài ra lên giọng:
- Ai mua nhà thì thây kệ người ta! Việc chi phải xía
cái miệng vào. Nhỏ mà hỗn! Có ngon thì gửi tiền về cho bà ấy đi!
Đồng tiền của tôi có dầu có mỡ dễ chui ra khỏi túi
lắm. Gửi tiền cho chị Hà tôi đâu có ngại ngùng gì. Tôi tỉnh bơ nhìn
thẳng vào mắt chị Hậu:
- Hai chị không muốn gửi thì thôi. Để đó cuối tuần
tôi sẽ đi gửi. Làm giàu làm có gì được với trăm bạc.
Cuối cùng thì hai chị tôi sợ mất mặt nên cũng phải
bóp bụng móc hầu bao qua một cái khe hẹp. Hai người một trăm. Tôi một
trăm. Tôi nghĩ là mình chẳng thiệt thòi gì. Năm chục từ túi mỗi chị
tôi ra cũng nặng bằng một trăm của tôi.
Một năm rút ruột ra vài lần như vậy làm cho hai chị
tôi bồn chồn nuối tiếc. Đồng tiền chẳng phải là thứ dễ để hao hụt. Nhưng
hao hụt tiền lại làm cho cái đầu của chị tôi trở nên thông minh bất
ngờ.
- Này Hằng! Tao thấy tụi mình gửi tiền cho chị Hà
kiểu này cũng giống như be bờ nước vậy. Chặn được chỗ này thì bể chỗ
khác. Chi bằng làm sao kiếm cho chị ấy được một số tiền kha khá làm
vốn buôn bán thì chị ấy có thể tự nuôi gia đình được chẳng cần tới tụi
mình giúp đỡ. Mày thấy sao?
Tôi nhìn lên trời. Bộ ông trời đi vắng rồi sao? Vô
lẽ đã tới lúc chị tôi xuề xòa với đồng tiền như thế này. Đừng hy vọng
hão Hằng ơi! Khúc ruột của bà chị mày lúc nào cũng có đủ chỗ cho đồng
tiền dính liền vào. Đầu óc tôi đăm chiêu nghĩ ngợi. Hay chị tôi định
khai thác ông anh tôi? Tôi tung một câu dò hỏi bâng quơ:
- Chị nghĩ tới anh Tín phải không?
Như một cô gái nhà lành bị vu oan giá họa, chị tôi
đỏ mặt tía tai lồng lộn lên:
- Bộ điên hay sao mà chờ đợi ở cha đó! Mày tưởng tao
ngu đến như vậy sao? Dẹp cha đó đi mày. Ruột thịt gì!
Ông anh tôi đã bị loại ra ngoài. Còn ai nữa ngoài
tôi. Tôi muốn biết xem những con tính trong đầu chị tôi đang xoay trở
ra sao. Cái dấu trừ cho hai chị tôi là bao nhiêu và cái dấu cộng cho
tôi là bao nhiêu. Tôi vốn không có nhiều ảo tưởng về sự rộng rãi của
hai bà chị. Đôi mắt chị Hậu mở lớn nhìn tôi. Như đôi mắt của một chủ
nợ đánh giá khả năng của con nợ. Tôi bình thản như không, hỏi:
- Vậy chị tính sao?
Chị Hậu như chỉ cho chiếc đèn xanh của tôi bật mở
là nhấn ga tiến tới:
- Tao tính tụi mình phải bảo lãnh cho chị Hà qua du
lịch.
Cặp mắt mở trừng trừng tưởng có thể rách mí mắt của
tôi chắc làm chị Hậu thích thú lắm. Tôi muốn té xỉu vì ngạc nhiên. Lại
còn mời chị Hà qua du lịch. Sao khi không bà chị tôi lại có cái ý tưởng
quí phái như vậy! Nếu mây trên trời có đua nhau kéo xuống đất và cát
bụi dưới đất bỗng bay bổng lên kín bàu trời chắc cũng không làm tôi
ngỡ ngàng đến như vậy. Đầu óc tôi luống cuống bất định khiến tôi chỉ
hỏi được một câu chẳng thành một câu hỏi:
- Bảo lãnh chị Hà qua du lịch?
Chị Hậu cười. Chiếc đầu mải lo tính toán đã làm chị
ít khi dùng đến cái miệng để cười. Nụ cười của chị bò rộng ra thêm một
chút:
- Làm gì mà như trời sập vậy? Tao tính kỹ rồi. Tụi
mình không mất gì hết.
Chị Hậu hiểu lầm tôi. Tôi đâu có nghĩ tới tiền nong.
Tôi sững sờ vì chẳng biết hai bà chị ma mãnh của tôi đang toan tính
những gì. Như không muốn làm tổn thương thêm trái tim của tôi, chị vội
giải thích:
- Chị Hà sẽ qua du lịch sáu tháng. Nhà có sẵn máy
may, chị may cật lực thì bỏ rẻ ra cũng được bảy, tám ngàn. Trừ tiền
máy bay, tiền ăn ở thì cũng ôm về được ba, bốn ngàn đồng làm vốn. Tụi
mình chỉ ứng trước tiền máy bay cho chị. Chẳng mất đi đâu đồng bạc nào
mà lại giúp chị có một số vốn lớn. Mày thay tao tính có thần sầu không?
Mắt chị Hậu nở ra long lanh cho đợi lời khen ngợi của tôi. Đầu óc tôi
như một sợi giây căng thẳng bỗng bị một nhát kéo cắt ngang. Tôi chẳng
còn muốn nghĩ ngợi gì hết. Những ý nghĩ trong đầu tôi lả tả rụng xuống.
Cảm giác chán chưong ôm kín tôi. Tôi thầm thì như nói riêng với mình:
- Thế mà cũng gọi là đi du lịch!
Chị Hậu quắc mắt nhìn tôi. Nếu tôi là một chiếc bánh
chắc chị đã lủm gọn một miếng là hết sạch ngay rồi. Giọng chị kéo dài
nửa như chế nhạo nửa như mắng mỏ:
- Sời! Nghèo mà ham! Ở đó mà nói chuyện sang trọng!
Thứ con nhà lính tính nhà quan!
Tôi ngậm câm cho xong chuyện. Mà đâu có xong. Miệng
ngậm kín nên nó leo lên đầu nằm cấn cái khó chịu. Tôi trút cái khó chịu
cho Hoài. Hoài nghe tôi kể chuyện chị Hậu cho chị Hà đi du lịch xong
cứ mỉm cười hoài. Tôi chẳng hiểu anh cười gì chỉ mường tượng thay có
chút giễu cợt bên trong. Sức mấy mà anh dấu được tôi. Tôi xắn tay áo
bắt đầu cuộc chiến:
- Cười gì vậy?
- Thấy tức cười thì cười.
Cái mặt tỉnh bơ của Hoài trông dễ giận. Tôi nghe thấy
mạch máu chạy rần rần trên mặt. Hạch nước mắt của tôi đang phình ra.
Hoài ơi, em khóc cho mà coi.
Hoài là một tay cờ lão luyện biết tấn thối đúng lúc.
Thấy khuôn mặt tôi đang bày ra trận thế mưa sa bão táp, anh vội nhích
một nước cờ:
- Anh thấy ít có người biết kính cẩn đồng tiền như
hai bà chị của em.
Tôi vốn không ưa gì hai bà chị xi măng cốt sắt của
tôi nhưng sẵn đang tức Hoài nên gây chiến liền:
- Rồi sao?
Hoài nhởn nhơ như không, gảy thêm nước cờ thứ hai:
- Đâu có sao! Anh đang tính đề nghị với chính phủ
in hình hai bà chị em lên đồng tiền Canada. Chắc thế nào họ cũng chấp
thuận vì cho họ kiếm đỏ mắt cũng chẳng tìm được ai kề cận với đồng tiền
bằng hai bà ấy.
Tôi cố làm mặt nghiêm nhưng cái giọng bơ bơ khôi hài
kiểu móc lò mà không thèm nhếch miệng cười của Hoài làm tôi bật cười.
Nụ cười của tôi như những mảnh pha lê vung vãi trên mặt đất kéo theo
tiếng cười của Hoài. Chẳng biết chiếc kim đồng hồ nhích được bao xa
hai đứa mới hãm được tiếng cười. Hoài ôm vai tôi nhỏ nhẹ:
- Chắc anh phải mau mau kéo em ra khỏi nhà chứ không
em bị ô nhiễm thì đời anh chắc sẽ được ăn mắm quẹt dài dài.
Hoài vẫn vẽ cho tôi một tương lai hết sức rõ ràng
ngăn nắp. Hè này Hoài sẽ ra trường. Chắc chắn anh sẽ kiếm được việc
làm ngay vì đã có nhiều nơi phỏng vấn muốn nhận anh làm. Chúng tôi sẽ
làm đám cưới sớm. Cưới xong anh sẽ để cho tôi đi học lại như tôi vẫn
hằng mong ước.
Hoài nhẹ nắm tay tôi dưới bàn ăn. Tay tôi mềm mại
trắng muốt. Hoài vẫn khen như vậy trước khi đặt môi hôn lên tay tôi.
Người tôi dựa sát vào anh. Tôi cảm thay an tâm vững chãi. Mảnh tương
lai Hoài tặng cho tôi là một món quà vô giá. Chúng tôi sẽ mãi mãi có
nhau trong những tháng ngày lóng lánh hạnh phúc của cuộc sống vợ chồng
đẫm ướt ân tình. Tôi đỏ mặt thỏ thẻ:
- Em nói trước rồi nghe! Anh làm sao thì làm, đừng
để cho em ôm cái bụng đi học thì quê lắm đấy.
Hoài thủng thẳng thả giọng bài bây:
- Ai quê người ấy ráng chịu. Biết sao mà nói trước
được!
Cái mặt trơ trẽn dễ ghét! Tôi muốn nhéo cho vài cái
thật ngọt.