Sáng thứ hai đầu tháng ba. Trời chẳng ra làm sao cả.
Vừa tuyết, vừa mưa băng, vừa gió, vừa lạnh. Nhiệt độ vẫn cứ kè kè ôm
một cái dấu trừ ở phía trước. Vất vả rồi đây, Thạc nghĩ thầm. Anh nhớ
tới thằng bạn cứ mỗi lần bực mình với thời tiết là lên giọng ông ổng
hát bài quốc ca "Oh Canada". Nó muốn xỏ xiên cái quốc gia
mà nó là một công dân hờ. Ông trời hôm nay quả thật quá đáng. Cả chiếc
xe như được nhúng vào một thùng nước đường khổng lồ. Lớp băng cứng ngắc
dày cả phân thật bướng bỉnh.Thạc cầm cái cạo tuyết đập thật mạnh vào
mặt kính phía trước. Không nhúc nhích. Anh đập thêm hai ba lần nữa mới
nứt ra được một lỗ nhỏ xíu. Chọc mạnh vào chiếc lỗ làm điểm tựa anh
bứng từng cục băng cứng ngắc ra. Có vậy chứ! Mặt kính xe lộ ra dần dần
như một vết dầu loang. Đục xong một lỗ đủ cho tầm nhìn phía trước, anh
bắt đầu đục mặt kính sau. Phải mất mười lăm phút mới tạm xong. Anh leo
vào xe. Giống như ngồi trong một chiếc xe thiết giáp. Xe này mang sang
vùng Vịnh đánh nhau được lắm chứ!
Thạc cho xe chạy. Đường trơn như thoa mỡ. Vừa tống
ga là xe vọt qua phía bên kia đường. Anh hoảng hốt bẻ vòng tay lái và
đạp thắng. Xe vẫn tất tưởi chạy băng xiên băng nai. Anh vừa giữ được
cho xe chạy theo đường thẳng thì một tiếng còi xe thất thanh kêu lên.
Một chiếc xe từ phía sau lao ngang xe anh. Khuôn mặt của tên lái xe
bản xứ đang phun ra những tiếng chửi thề. Một nắm tay giơ lên dọa dọa
nhịp theo lời mắng mỏ. Thạc nắm chặt tay lái như đười ươi giữ ống. Anh
ôm cua cho xe vào xa lộ. Từng đoàn xe chạy chầm chậm hiền lành như một
đoàn cừu non. Cảnh này hiếm có lắm! Có tên tài xế nào thích chạy như
đưa đám trên xa lộ đâu. Nhưng hôm nay thì bắt buộc. Thạc cho xe nhập
vào đoàn cừu hiền lành. Tới sở trễ là cái chắc! Mặc kệ, cứ an toàn trên
xa lộ cái đã. Trễ một chút có chết thằng tây đen nào đâu!
Thạc vừa mở cửa phòng, chưa kịp cởi chiếc áo lạnh
ra, thì đã bắt gặp nụ cười của một thằng tây trắng da nâu bóng. Vừa
đánh vật với thời tiết lạnh băng mà trông thấy nước da đầy mặt trời
này thì phải khó chịu quá đi chứ! À, cái thằng quỉ này đã về sau ba
tuần nghỉ mùa đông ở Cancun. Trông nó khỏe mạnh hẳn lên. Cái bản mặt
phủ phê của hắn trông dễ ghét lạ!
Alain lên tiếng chào trước:
- Thạc, khỏe chứ mày?
- Khỏe, nhưng chắc không khỏe bằng mày.
- Bỏ cái giọng cay đắng đó đi chứ, người anh em!
Alain nháy mắt. Hắn có cái lối nháy đôi mắt xanh biếc
thật lạ. Đôi mắt như biết cười. Bộ ria mép mỏng và thưa nhún lên nhún
xuống phụ họa làm cho khuôn mặt hắn có một vẻ đĩ trai đậm nét. Một loại
mặt rất ăn khách. Alain nói nhỏ:
- Kỳ nghỉ này tao có chuyện lạ lắm. Mày muốn nghe
không?
- Không!
- Ê! Vừa phải thôi chứ! Làm ơn nghe tao kể đi. Mày
biết là chuyện của tao, tao chỉ có thể nói với mày thôi. Chẳng lẽ tao
lại đi kể mấy cái chuyện đàn ông đó cho con nhỏ Jennifer hay mụ già
Anita kia à?
Tội nghiệp hắn thật. Phòng chỉ có bốn người. Chuyện
đi nghỉ hè của hắn toàn là chuyện bù khú với đủ loại đàn bà. Chỉ có
Thạc mới có thể cưu mang được nỗi niềm của hắn thôi. Không có anh thì
đời hắn kể như khốn nạn. Đã có lần hắn thổ lộ với Thạc: "Tao ở
có một mình. Nhà rộng thênh thang. Về tới nhà là miệng câm như hến.
Tới đây tao chỉ có mày để nói chuyện. Dĩ nhiên ở nhà tao cũng có bạn
chứ! Nhưng mấy mụ đó đâu có phải dùng để nói chuyện!". Mấy mụ đó
là những người mà hắn lượm được ở khắp nơi trong thành phố. Không phải
là gái điếm đâu đấy nhé! Hắn bảo là hắn không ưa bệnh AIDS. Ở thành
phố Montreal này có cơ man nào là đàn bà đi hoang. Mụ thì chán chồng
con, mụ thì cô đơn, mụ thì thích đi tìm của lạ, mụ thì ưa bụi đời...Alain
lên giọng dạy đời: "Những của trên trời rớt xuống đó tha hồ mà
lượm. Mày không tin cứ tới mấy cái tiệm rượu, tiệm disco , tiệm cà phê
hoặc mấy cái tiệm fast food mà coi. Mày muốn lượm mấy em choai choai
cũng có. Thiếu giống! Nhưng tao không ưa mấy con nhỏ đó. Đụng tới tụi
nó là y như rằng có mấy thằng nho nhỏ có dao có súng nói chuyện với
mày. Cuộc đời làm chi mà phải rắc rối vậy!".
Cuộc đời của Alain chẳng có một chút xíu rắc rối nào
cả. Chuỗi ngày của hắn kéo dài từ người đàn bà này qua người đàn bà
khác. Người nào cũng chỉ tính từng ngày. Bộ mã bảnh trai đã giúp hắn
tom góp được một bộ sưu tập phái đẹp càng ngày càng bề bộn.Có lần hắn
đã bảo Thạc:
- Mai mốt đây khi tới ngày phán xét, người ta sẽ hỏi
trong đời mày, mày đã làm cho bao nhiêu người được sung sướng. Mày chỉ
đưa ra được mỗi vợ mày. Còn tao, tao sẽ có một hàng người trùng trùng
lớp lớp như một đoàn nữ binh. Dĩ nhiên tao có nhiều phúc hơn mày, tao
sẽ lên thiên đàng. Mày xuống địa ngục là cái chắc!
Hắn cười hăng hắc trước bộ mặt ngơ ngẩn không biết
phản ứng ra sao của Thạc. Và hắn làm tới luôn:
- Làm phúc nhiều quá hết cả tiền rồi. Cho tao mượn
đỡ ít chục cuối tuần lãnh lương tao trả.
Thạc đành phải móc túi. Mượn tiền Thạc là thói quen
của hắn. Có lẽ hắn tưởng Thạc là một thứ nhà băng lưu động trong tầm
tay mà hắn có thể xử dụng bất cứ lúc nào. Cái mã ngoài bảnh bao của
hắn không giúp hắn giảm bớt được tốc độ ra đi của đồng tiền trong túi.
Thì cũng phải bao ăn uống nhảy nhót chứ ai lại chỉ cơm no bò cưỡi. Nặng
tiền nhất cho hắn là những kỳ nghỉ. Mổi năm hai lần hắn vác xác tới
ngân hàng mượn tiền đi nghỉ hè nghỉ đông. Những chuyên viên buôn tiền
ở đây dĩ nhiên không dại dột gì mà không dành cho hắn lãi xuất cắt cổ.
Vậy mà hắn cứ tỉnh bơ cầm tiền đi chơi. Chơi xong về trả nợ trối chết
mới xong. Vừa xong lại tiếp tục mượn nữa. Mỗi lần đi là một khung trời
khác biệt. Miền nắng ấm Nam Mỹ, những thành phố châu Âu, những bãi biển
lừng danh, những hải đảo thần tiên đều có ghi dấu chân hắn. Hắn ngụp
lặn với sóng biển thì ít mà ngụp lặn với những thân xác đàn bà thì nhiều.
Và nếu tin được lời hắn thì hắn là một thứ hoàng tử đi tới đâu cũng
được các mỹ nhân quây quần chiều chuộng.
Những chuyến đi nghỉ của Alain làm phong phú thêm
"kiến thức" của Thạc. Chẳng phải những kiến thức về dân tộc
học hoặc văn minh, văn hóa của những quốc gia mà Alain đặt chân tới.
Thế giới của Alain chỉ là thế giới chật hẹp của bóng hình đàn bà nên
sự hiểu biết của hắn không dài hơn sợi tóc quăn của phái nữ. Những người
con gái đã qua giường của hắn chỉ đủ để hắn cung cấp cho Thạc những
mảnh vụn rời rạc đó đây. Bộ ngực săn dòn đầy ắp của gái Hạ Uy Di. Cái
lẳng lơ khiêu khích của gái Mễ Tây Cơ. Cặp mông chắc nịch tròn trịa
của gái Nam Mỹ. Sự nồng nàn nóng bỏng của gái Ba Tây. Vẻ hồn nhiên vô
tội của gái Bắc Âu. Và những cặp chân dài tình tứ.
Alain thở phào thú vị lên mặt dậy đời:
- Phải lăn lộn trong chốn hồng trần như tao mới thấy
giá trị của những cặp chân dài. Tuyệt diệu! Nếu có một chốn tiên cảnh
nào đó thì chắc phải tới bằng những cặp chân dài mày ạ! Tao nghĩ là
chỉ có tao mới biết được điều đó. Có cái xác không không đủ. Phải có
cái đầu nữa mới nhận chân ra được những vưu vật của tạo hóa!
Thạc cười thầm trong bụng về những điều ba hoa của
Alain. Anh từ tốn dội nước lạnh lên đầu hắn:
- Những cái mà mày tưởng là một điều khám phá vĩ đại
của mày thì tiền nhân của tao đã biết từ lâu rồi. Không chÀ có cặp chân
dài mà còn nhiều cái hay ho thú vị khác nữa.
Alain hỏi dồn:
- Mày nói thật không vậy? Những cái khác là cái gì?
Nói cho tao biết đi!
Mặc cho hắn năn nỉ đến gẫy lưỡi, Thạc nhất định không
nói. Ngu gì mà tiết lộ những lời dạy bảo vàng ngọc của các cụ cho...
ngoại bang.
Cặp mắt nâu nhạt của con nhỏ Jennifer cứ lấm la lấm
lét liếc về phía hai người đàn ông trong phòng. Bà già Anita làm như
chăm chú dán mắt vào màn ảnh máy điện toán nhưng hai tai đang vểnh ra
như một cặp ăng ten của cơ quan tình báo. Alain có thừa thông minh để
nhận định tình thế. Hắn cố ý nói thật nhỏ cho Thạc vừa đủ nghe: “Kỳ
nghỉ này tao không có dịp đú đởn với mấy con nhỏ bản xứ. Mày có công
nhận là trên đời này bao giờ ở hiền cũng gặp lành không? Tao vừa mới
tới khách sạn là mò xuống nhà hàng uống ly cà phê. Thằng bé đánh giầy
gò đôi giày tao bóng loáng. Tao trả tiền và cho nó nguyên một đôn Mỹ
tiền pourboire. Thằng bé vừa cầm tiền xong là có một chị thơm phưng
phức, noble không chịu được đến ngồi ngay bàn kế bên tao. Chị vừa đặt
điếu thuốc vào đôi môi
tình tứ là có ngọn lửa từ tay tao phụt lên liền. Nghề của chàng mà!
Đúng một tiếng đồng hồ sau là chị đã có mặt trong phòng tao. Chị cũng
là dân Montreal mình. Ở Westmount chứ chơi sao! Sang không chịu được
mà tình cũng khiếp lắm. Chồng chị là GiámĐốc một ngân hàng Canada ở
Cancun. Anh cả quỷnh này mê nhà băng hơn mê vợ. Anh ấy làm biếng không
chịu săn sóc vợ nên tao phải ra tay làm phúc săn sóc dùm. Thế là cứ
ban ngày chị đến phòng tao, đêm về nhà...nghỉ. Ba tuần ở với tao là
ba tuần kỳ diệu cho chị. Và cũng cho cả tao nữa. Tao mê mẩn tình nồng
sụt cha nó mất ba kí. Hồi nẫy mày mỉa mai tao đi nghỉ về khỏe hơn mày
là trật tầm bậy tầm bạ hết. Sức voi mà khỏe nổi à?”
Tiếng động của một hộp hồ sơ dày cộm rớt xuống sàn
nhà chấm dứt câu chuyện của Alain. Con nhỏ Jennifer này vô ý vô tứ quá.
Mụ Anita bĩu môi quay mặt đi. Alain nháy mắt cười với Thạc rồi lắc đầu
quầy quậy. Thạc thấy như có điều chi là lạ trong phòng mà anh không
biết rõ. Anh tặc lưỡi quay về với công việc. Tâm trí anh cứ luẩn quẩn
với câu chuyện vừa rồi của Alain. Anh biết là hắn nói thật vì chính
anh cũng đã thấy một trường hợp tương tự. Hè năm ngoái anh cùng gia
đình theo một đoàn du lịch đi nghỉ hè ở Acapulco. Bên cạnh phòng anh
là phòng của một bà trạc tứ tuần cùng đi chung đoàn với anh. Qua câu
chuyện anh được biết là đáng lẽ chồng bà cũng đi cùng nhưng vào giờ
chót ông bận công việc phải ở lại. Bà cứ tiếc mãi số tiền cọc không
đòi lại được. Vậy mà mỗi đêm bà ta lại mang về phòng một chàng trai
địa phương khỏe mạnh. Mỗi đêm một chàng khác nhau! Không hiểu vì tại
bà ta ưa thay đổi"thực đơn" hay đám trai này là bạn bè với
nhau cùng chia nhau một chiếc bánh. Khi đoàn du lịch trở về tới phi
trường Mirabel thì chồng bà ta ra đón. Bà mừng rỡ ôm hôn chồng thắm
thiết lắm. Và bà ta không quên gửi cho anh một nụ cười khó hiểu. Bữa
đó chính anh lại là người cảm thấy ngượng nghịu kỳ cục chứ không phải
bà ta. Anh có cảm tưởng như anh là một kẻ đồng lõa.
Thạc ngồi đánh vật với cái đùi gà đút lò khô róc khô
rang. Anh tẩn mẩn nghĩ tới lời than lập đi lập lại như điệp khúc một
bản nhạc bất tận của vợ anh. Mà chả cứ vợ anh. Gặp bất cứ một bà nội
trợ Việt Nam nào anh cũng được nghe lời phàn nàn là gà bên này thịt
bở rẹt chứ không săn và dai như thịt gà ở bên nhà. Anh bỗng có ý nghĩ
khôi hài là bữa nào thử đưa vợ anh tới thưởng thức món gà của cái căng
tin này coi. Bảo đảm là dai nhất thế giới. Căng tin này chuyên bán đồ
ăn buổi trưa cho nhân viên làm trong các phòng sở của tòa cao ốc hai
chục tầng lầu rộng thênh thang này. Thực khách thì đông mà lại chẳng
phải cạnh tranh với ai nên họ chẳng cần để ý tới phẩm chất. Người nào
muốn ăn ngon có thể qua mấy tiệm ăn ở bên kia đường nhưng phần lớn đều
ngại phải mặc quần áo kỹ lưỡng xông ra ngoài trời lạnh giá nên ăn qua
loa cho xong thì thôi. Chẳng cần kén cá chọn canh cho vất vả cuộc đời.
Dân ở đây chỉ cần một miếng pizza hoặc một đĩa spaghetti cộng thêm thức
uống hoặc trái cây là xong một bữa trưa. Thạc không chịu nổi cảnh trưa
trưa ngồi gậm nhấm mấy thứ đồ bột khó nuốt này nên ngày nào như ngày
nấy anh chỉ lấy độc nhất một cái đùi gà và một đĩa rau. Đùi gà cho no
bụng và đĩa rau để tiễn đưa cái đùi gà cho khỏi mắc ngang cổ.
Jennifer bưng khay đồ ăn tới trước mặt Thạc hỏi:
- Tôi có làm phiền ông Thạc không?
- Dĩ nhiên là không. Mời cô ngồi. Có cô nói chuyện
càng vui chứ sao.
- Tôi nói chuyện chắc không vui bằng Alain đâu. Coi
bộ ông... tâm đầu ý hợp với Alain lắm thì phải.
Jennifer khẽ mỉm cười sau câu nói. Thạc thấy nhột
nhạt sau gáy.Con nhỏ này coi bộ cũng sắc sảo lắm. Anh chống đỡ yếu ớt:
- Tôi là người chỉ nghe chuyện của anh ấy thôi!
- Alain nói chuyện rất có duyên. Chắc ông Thạc thừa
biết điều đó. Anh ấy ba hoa dữ từ sau ngày vợ anh ấy mất.
Thạc ngưng ăn cắt ngang lời Jennifer:
- Alain có gia đình sao?
- Vâng, anh ấy có vợ và hai con, một trai một gái.
- Sao anh ta nói với tôi là anh ở có một mình?
- Đúng. Vợ anh ấy đã mất vì bệnh ung thư tử cung được
hơn hai năm rồi. Đứa con trai 17 tuổi và con gái 16 tuổi đều đi ở với
bạn.
- Bạn?
- Thằng Marc ở với một cô bạn gái từ cả năm nay rồi.
Con Jeanne cũng ở với thằng bồ non choẹt. Chả đứa nào học hành gì cả.
- Tội cho anh ấy quá!
- Không hẳn vậy. Ông thấy anh ấy có buồn bã gì đâu.
Đó là lối sống mà anh ấy đã chọn cho gia đình. Jeanne có tới chơi nhà
tôi nhiều lần sau ngày mẹ mất. Cô bé thản nhiên kể cho tôi nghe lối
sống phóng túng của gia đình. Đại khái là có những đêm mẹ đi suốt đêm,
bố mang một người đàn bà lạ về phòng; hoặc cả gia đình đều khỏa thân
khi ở nhà; hoặc cả nhà ngồi coi phim X chung với nhau; hoặc tổ chức
những party hành lạc tập thể ngay tại nhà...Bây giờ thì, như ông Thạc
biết đó, anh ấy hoàn toàn sống theo bản năng. Không biết tôi có nên
kể chuyện này cho ông Thạc nghe không?
Jennifer bặm môi suy nghĩ rối gật đầu quả quyết, mắt
nhìn thẳng vào mắt Thạc:
- Tôi cứ kể. Ông Thạc muốn nghĩ sao thì nghĩ. Có một
lần Alain ngồi sững sờ nhìn qua tôi, rồi anh ta tới trước bàn, cúi nhìn
chăm chăm vào ngực tôi. Bữa đó tôi mặc chiếc áo hơi rộng cổ một chút.
Anh ấy tỉnh bơ bảo anh ấy muốn tôi và rủ tôi tối đó về nhà anh ấy. Câu
chuyện xảy ra hết sức đường đột và sống sượng. Tôi không biết phản ứng
ra sao. Chỉ quắc mắt nhìn lại anh ấy. Mặt anh ấy lạnh lùng như một khuôn
mặt bằng đá. Hoàn toàn vô hồn. Tôi ớn lạnh khắp người vội vàng chạy
qua phòng rửa mặt đứng khóc ngon lành như một đứa con nít. Sau đó tôi
có kể chuyện này cho bà Anita nghe. Có chuyện gì để trong bụng là tôi
khó chịu lắm! Anita giận dữ vô cùng. Bà bảo anh ấy là một con vật mang
hình người. Từ đó bà nhìn anh ta như một kẻ thù. Alain thì cứ tỉnh bơ
như không, làm như không có chuyện gì xảy ra vậy. Còn tôi, sau cơn xúc
động, tôi thấy buồn cho những con người như Alain. Họ như những chiếc
lá quay cuồng trong cơn lốc của cái xã hội đề cao dục tính này. Nghĩ
được như vậy tôi thấy khỏe lắm.
Đằng sau khuôn mặt dễ nhìn này là một bộ óc biết suy
nghĩ. Thạc nghĩ thầm. Anh bỗng thấy quí mến Jennifer. Như trân trọng
một bông sen. Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đôi khi những câu thơ,
những vần ca dao thuộc nằm lòng từ thời thơ ấu chợt trở lại trong Thạc
một cách bất ngờ làm nồng đậm những nghĩ suy của anh. Anh nhớ tới bà
cố mà anh rất yêu mến. Hồi anh còn rất nhỏ bà cố đã gần trăm tuổi. Mắt
bà đã mờ, trí óc nhiều khi không còn minh mẫn. Vậy mà mỗi khi nghe một
chuyện gì do con cháu kể lại, bà lại đọc vanh vách những câu ca dao,
tục ngữ hoặc những vần thơ Kiều, Cung Oán Ngâm Khúc, Chinh Phụ Ngâm
để bày tỏ ý kiến. Thạc không hiểu tại sao trong cái âm u của những ngày
tháng già nua bà lại còn có thể nhớ và đọc những vần điệu ăn khớp với
từng câu chuyện nghe được như vậy. Những vần điệu đầy tình tự dân tộc
đó đã thấm sâu trong anh từ những ngày thơ ấu xa lắc xa lơ. Những câu
ca dao vừa tha thiết lẳng lơ vừa trong sáng nồng nàn nằm trong tiềm
thức anh vẫn từng lúc cựa mình trở dậy như hương sen thơm lừng ngào
ngạt tỏa ngát không gian.
Cái êm ả của những tháng ngày xa xưa đó đã quá đỗi
cách xa. Cuộc sống ở một thành phố lớn xoay vần đến chóng mặt. Bon chen
vất vả suốt tuần đã đành, ngày nghỉ cuối tuần cũng lao xao chộn rộn.
Lúc nào cũng tất bật. Khi làm cũng như khi chơi. Chiều thứ năm có tí
tiền còm trong túi là nhịp xe chạy đã bắt đầu xôn xao. Không hiểu sao
mà những tờ giấy có vẽ hình nữ hoàng, một người lúc nào cũng chậm rãi
khoan thai đúng phong cách một đấng quân vương, lại có thể làm những
vòng bánh xe quay nhanh hẳn lên như vậy. Ngồi làm ngày thứ sáu như ngồi
trên đống than hồng. Nghĩ tới cuộc chơi này, nghĩ tới thú vui kia. Hai
ngày nghỉ nằm thênh thang trước mặt mời gọi.
Chính trong một ngày thứ sáu chộn rộn đó, Alain khẽ
thì thầm với Thạc:
- Tao mới xuống phố Tàu bắt được mấy cuốn playboy
Hồng Kồng coi đã con mắt luôn. Tao khoái mấy cái thân hình đàn bà loại
này quá. Như một sự huyền bí bắt tao phải nghĩ tới hoài. Mày biết tao
đã thử đủ loại đàn bà nhưng chưa bao giờ có dịp ôm ấp một người nữ Trung
Hoa hoặc Việt Nam của mày.
Mắt Alain đờ đẫn. Hắn như đang sống trong một coi
huyễn mộng nào đó. Dục vọng từ đáy lòng hắn như muốn trào ra khỏi tầm
mắt, quyện vào từng lời nói rít rịt đắm đuối. Trái táo của ông Adam
chạy lên chạy xuống hối hả chuyên chở những hình ảnh nóng rực của những
thân hình đàn bà Á Đông mà hắn vô cùng khao khát. Hắn vội vàng bảo Thạc:
- Chỉ có mày mới giúp được tao! Giới thiệu cho tao
một phụ nữ đồng hương của mày đi. Bạn mày? Bà con mày?
Đôi lông mày và hàng ria mép vàng khè của Alain nhướng
lên hạ xuống theo từng câu hỏi. Thạc thấy khó chịu vô cùng. Anh trả
lời dấm dẳn:
- Rất tiếc tao không có ai để giới thiệu với mày hết!
Alain vẫn quấn quít với ý định của hắn. Hắn dồn anh:
- Tao mới bắt được một con bồ ngon lành lắm. Mày muốn
đổi vợ mày không?
Tai Thạc nóng bừng. Câu nói của Alain lùng bùng âm
vang vọng đi vọng lại. Tim anh như bị thắt chặt. Máu chạy dồn lên đầu
làm anh váng vất ngột ngạt. Đầu anh như muốn vỡ tung ra. Anh cảm thấy
như có trăm ngàn mũi dao châm chích khắp người anh. Thân hình anh như
bị nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Cơn giận ùa đến như một trận bão. Đôi
mắt anh mở to nhìn trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Ngực
anh đầy ắp hơi thở dồn dập. Anh muốn vung tay đấm mạnh vào bộ mặt nham
nhở của Alain. Anh muốn nhổ nước miếng khinh bỉ. Anh muốn phun ra những
câu chửi ác độc nhất. Nhưng anh đã kìm hãm lại được tất cả. Anh xô mạnh
ghế đứng dạy bỏ ra ngoài. Anh kiếm một ly nước lạnh uống ừng ực như
muốn nuốt cho trôi hết mọi bực tức.
Nhưng sự bực tức vẫn theo anh trên đường về nhà vào
buổi chiều hôm đó. Câu nói của Alain đã xúc phạm nặng nề đến giá trị
tinh thần của đời sống vợ chồng của anh, đã đập một đòn quá đau đớn
cho con người anh. Già nửa đời người Thạc sống trong một xã hội mà nền
luân lý, đạo đức cổ truyền giữ nhịp cho cuộc sống. Kẻ nào đi sai nhịp
đều bị dè bĩu khinh chê. Vậy mà bỗng chốc anh bị ném vào một xã hội
quay cuồng lung tung chẳng còn biết đâu là nhịp là điệu cả. Bước chân
anh lạng quạng. Cuộc sống nơi đây quá cách biệt với cuộc sống bên nhà.
Thân xác con người chẳng còn một chỗ nào có thể gọi là chỗ kín. Nó được
phô bày trơ trẽn trên màn ảnh, ti vi, báo chí, nằm hở hang đầy dãy trên
khắp đầu đường xó chợ, buông thả trên các bãi biển. Ái ân chẳng còn
là chuyện phòng the. Chỉ còn là những xác thân cọ sát tìm khoái cảm
nhục dục. Như nhấp một giọt rượu nồng. Buông nhau ra là chẳng còn dấu
vết chi. Đơn giản như hành động của những con thú hoang. Alain là một
con thú hoang cuồng nhiệt. Phải chi Thạc nghĩ được như Jennifer thì
tâm hồn anh đã thanh thản biết bao! Nhưng anh như một hòn đá ôm đầy
rong rêu thời gian quanh mình. Chẳng thể nào gỡ bỏ lớp áo bao quanh.
Nỗi day dứt còn đó len lỏi vào từng đường da sớ thịt của Thạc.
Thạc cảm thấy có một cái gì sường sượng trong lúc
ái ân với vợ đêm cuối tuần đó. Mái tóc dịu hiền, thân thể dấu yêu, mùi
hương thân quen anh đang có trong vòng tay mà e sợ như có lúc không
còn là của riêng anh nữa. Anh chắt hết mặn nồng với vợ mà nghe như bồn
chồn khắc khoải trong tâm trí. Đôi mắt đẫm dục vọng của Alain khi ẩn
khi hiện một cách ma quái. Trong cơn ác mộng đêm đó anh thấy Alain như
một hung thần với bộ mặt đểu cáng dắt vợ anh đi vào chốn xa thẳm mù
khơi giữa tiếngnhạc dâm dật thác loạn. Anh loạng choạng chạy theo vấp
té vào những thân người trần truồng nằm la liệt dưới đất. Anh la hét
gọi vợ mà cổ họng như bị bóp nghẹt. Anh giận dữ nhặt một hòn đá ném
thẳng vào đầu Alain nhưng tay anh như sợi bún mềm nhũn. Anh tức tối
vung mạnh tay. Cánh tay đập xuống giường kéo anh ra khỏi cơn ác mộng.
Vợ anh nằm ngủ mê man hiền hòa bên cạnh. Anh ôm chầm lấy vợ như ôm một
bảo vật vừa tìm thấy lại.
Những ngày sau đó Thạc cảm thấy trong người luôn luôn
bứt rứt khó chịu. Anh cắm cúi vào công việc cố đè nén nỗi bồn chồn trong
người nhưng câu nói quái ác của Alain vẫn lơ lửng trong anh như một
cái dằm nhỏ ghim chặt vào tay. Chỉ một đụng chạm nhè nhẹ cũng đủ làm
gờn gợn nhức nhối. Bộ mặt tỉnh bơ của Alain càng làm Thạc nhột nhạt
bực bội hơn. Đôi khi hắn gợi chuyện với anh nhưng anh chỉ trả lời qua
loa chiếu lệ làm hắn cụt hứng.
Rồi cũng tới lúc hắn cảm thấy sự bất ổn. Hắn dò dẫm
Thạc:
- Hình như mày giận tao phải không?
Thạc nhún vai trả lời:
- Có lẽ vậy!
- Tao không hiểu tại sao mày giận tao. Tao có làm
gì mày đâu?
Thạc nghiêm nét mặt nói chậm rãi:
- Có những cái tao e rằng mày không hề biết hoặc mày
đã quên từ lâu. Cái mà người ta gọi là những giá trị tinh thần. Tình
gia đình, tình vợ chồng chẳng hạn...Khi mày thốt ra cái đề nghị kỳ cục
của mày là mày đã xúc phạm tới gia đình tao. Tao không thể không giận
mày.
Mắt Alain tròn xoe đầy vẻ ngạc nhiên. Có lẽ hắn nghĩ
rằng những điều Thạc vừa nói ra mới thực sự là những điều kỳ cục. Hắn
nhún vai rất điệu nghệ:
- Nếu mày nghĩ rằng tao có lỗi thì tao xin lỗi mày.
Một lời xin lỗi lạnh lùng như là một thủ tục thông
thường của những người văn minh. Giống như câu xin lỗi của những người
vô ý đụng nhau ở ngoài đường. Rất máy móc và rất lịch sự.