Cay đắng
Chốn cũ
Giữa đàng
Lẽ ra
Nhảy chân sáo
Niềm vui không trọn
Rong chơi
Tìm về
Trong vùng quên lãng
Tưởng

 

TƯỞNG

Thiếu phụ ngồi bệt xuống sàn nhà. Vòng khăn trắng ôm gọn quanh mái tóc đen nhánh chảy dài xuống ngang vai. Đôi má bầu bầu không một chút phấn sáp. Đôi môi mộc mạc vênh lên từng vẩy da khô khốc. Cạnh nàng, ngay dưới chân quan tài, những kỷ vật bày san sát trên mặt thảm buồn một màu xanh xậm xịt. Mắt nàng âu yếm , tay nàng nhảy hờ hững trên từng kỷ vật.
Anh còn nhớ bữa anh đòi mua chú vịt nhồi bông vàng có đôi mắt xanh rộng mở như muốn nuốt cả thế giới này không? Anh thích cặp mắt đó. Anh bảo giống cặp mắt em, lúc nào cũng như ngơ ngác trước cuộc đời. Anh xạo quá đi! Mắt em đâu có xanh. Mà nếu lúc nào em cũng trợn trừng mắt như vậy chắc anh chạy mất tiêu rồi. Nhưng anh làm em thích. Vì em biết là anh nhìn đâu cũng thấy em, người vợ bé bỏng của anh. Anh lại xạo nữa! Em cao hơn anh một cái đầu, bé bỏng sao được! Lúc mới gặp nhau, em phải cúi đầu nhìn xuống anh và em thấy thích anh liền. Chẳng lẽ khuôn mặt lúc nào cũng mang vẻ tội nghiệp này lại đánh động con tim em đến như vậy! Anh cũng nhận ra cái so le oái oăm này, nhưng cái miệng leo lẻo của anh xóa nhòa nó ngay được. Anh bảo con gái thường lớn mau hơn con trai, mai mốt tới lượt anh lớn thì em sẽ thua anh tới hai cái đầu! Anh xạo nữa. Anh chưa lớn mà anh đã trốn em.
Thiếu phụ ngước nhìn lên. Cặp mắt đen láy vô hồn chăm chú vào màu gỗ nâu sậm bóng loáng. Chiếc quai vàng óng nằm gần đầu quan tài như chiếc miệng cười buồn. Nàng giơ tay mân mê chiếc quai. Tay nàng lạnh giá. Nàng thu vội tay lại ủ vào giữa bụng. Màu áo đen ấm cúng làm nàng dễ chịu. Một chân gấp lại ngả trên thảm, một chân chống lên đầu gối chạm cằm. Nàng dựa mặt vào đầu gối, mắt nhắm lại. Nàng thiếp đi mệt mỏi. Những hình ảnh nhảy múa trong đầu nàng. Anh dí trán anh vào trán nàng day day đùa cợt. Anh rộng miệng cười sảng khoái, nụ cười thơ dại ấm áp. Anh làm hề phía trước mặt, vụt dọa nàng phía sau lưng. Nàng bất thần chợt tỉnh. Ngơ ngác. Tay nàng với ra phía sau. Nàng chụp tay lại trong khoảng không. Anh ở đâu, anh?
Anh đâu rồi? Đôi giầy của anh vẫn còn đây. Anh thật tức cười. Người thì nhỏ mà chân thì lớn. Giầy mang tới số chín! Bữa đi mua đôi giầy này với anh, khi anh đi tới đi lui thử giầy trước tấm gương dựng sát trên sàn nhà, em thấy anh kỳ cục. Đôi giầy quá khổ với người anh trông như đôi hia đi mượn của ai! Em cười thầm trong bụng với ý nghĩ ngộ nghĩnh đó. Em không nói với anh vì sợ tai anh sẽ đỏ lên làm em muốn cắn. Ai lại cắn tai chồng giữa chốn đông người. Chỗ vắng người thì lại khác, anh nhỉ? Cũng chính đôi giầy này đây, buổi đầu anh chạy bộ với giầy mới về, em đang làm bếp, anh ôm vòng phía sau em, thú vị khoe đôi giầy chạy ưng ý quá, vừa đằm vừa dính sát đường. Em cảm thấy cái xốn xang của anh từ phía sau. Em quay lại. Anh khóa miệng em bằng đôi môi nóng bỏng của anh. Hai tay anh vờn trên vú em, mấy ngón tay bóp nhẹ hai đầu vú. Vú em tấy lên. Anh ngả em xuống sàn nhà. Em đẩy anh ra. Ai đời vừa chạy về, mồ hôi mồ kê nhễ nhại mà ôm khít chặt em vừa mới tắm xong thơm phức trong bộ đồ nhẹ mặc nhà mới thay. Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ lầm lì giữ chặt em trên sàn. Anh phăng chiếc áo em ra. Hai bầu vú em trần trụi cương lên trong tay anh. Em cảm thấy từng lỗ chân lông mở ra đón nhận mùi mồ hôi trộn với mùi nước hoa đàn ông cay gắt. Chưa bao giờ anh vầy vò em trong lúc anh nhớp nhúa như vậy. Chiếc quần mỏng manh của em có nghĩa lý gì với cơn nồng nhiệt của anh. Hạ thể em phô bày ra mát rượi kéo anh xuống. Người em nở ra. Như một đài hoa đang độ. Anh úp mặt xuống vùng thịt da quen thuộc. Em mê man quằn quại. Bông hoa đàn bà của em nhấc cao ngất ngây. Anh luống cuống trút bỏ áo quần, nằm phủ lên em. Mái tóc rít kịt mồ hôi tỏa ra mùi rừng rú. Anh mạnh bạo như một thớt gấu. Em vừa sợ vừa hừng hực đam mê. Chưa bao giờ anh như vậy. Chưa bao giờ em như vậy. Thân người anh như sóng. Từng con sóng vùi em xuống ngộp thở. Cả anh lẫn em quằn quại. Cho tới lúc anh vỡ ra. Em rùng mình. Anh trào vào em ào ào như suối, êm ả như ao hồ. Người em duỗi ra dễ chịu. Thật dễ chịu!
Thiếu phụ ngồi như mê. Một tay vẫn ủ giữa đùi và bụng, một tay mân mê đôi giầy. Đôi giầy thể thao màu trắng có những sọc xanh vàng phản chiếu ánh đèn sáng chói. Nàng cầm một chiếc giầy đưa lên trước mặt. Nàng lật ngược chiếc giầy. Đế giầy mòn vẹt một bên. Nàng nhìn chỗ vẹt nhếch môi cười.
Anh đi chân chữ bát, vừa xấu vừa mòn vẹt một bên giầy. Bảo anh sửa hoài mà chỉ một chút lại đâu vào đấy. Em chán anh quá. Anh giả lả bảo là anh đi như vậy cho em dễ nhận ra anh trong đám đông. Anh xạo! Cần gì em phải nhìn chân anh. Chỉ ngửi mùi của anh là em nhận ra anh rồi. Thiếu gì cách em nhận ra anh. Nhìn quần áo anh mặc chẳng hạn. Áo quần thì mua toàn thứ xịn. Vậy mà mặc vào thì xốc xếch. Không nhăn chỗ này thì cũng nhúm chỗ khác. Cổ áo chẳng bao giờ nằm cho chính, quần kéo ống thấp ống cao, nẹp áo lệch lạc, lại còn để giầy nuốt cả lai quần. Em khó chịu nhưng em thấy tính tình anh hiện ra nơi quần áo. Mộc mạc và trung thực. Chẳng bao giờ anh dối em. Mà anh có dối chắc em cũng chẳng biết. Vì em thương anh.
Thiếu phụ cúi đầu, mắt nhắm lại. Thân hình đen tuyền như một vết cắt xậm xịt giữa những vòng hoa trắng muốt. -- Chị phải kéo cháu đứng dậy chứ trông thảm quá! -- Tôi kéo mấy lần rồi mà nó có nghe đâu! -- Chẳng ăn chẳng uống, cứ ngồi rũ cả ngày như thế chịu gì nổi! -- Tôi cũng khổ tâm lắm mà cháu không nghe, biết làm sao, tội nghiệp, mới hăm hai tuổi đầu đã tang chồng! Có tiếng nghẹn ngào cố đè nén tức tưởi.
Em đâu có khóc. Từ ngày lấy nhau, anh có bao giờ để em khóc đâu. Anh hay giỡn mà em cũng thích giỡn. Sống với anh như dự hội hè. Trước kia, em ở với gia đình cũng vui lắm chứ nhưng vẫn không như ở với anh. Bên cạnh anh, em thấy an tâm khỏe khoắn. Mình bằng tuổi nhau, nhưng em cảm thấy bé nhỏ bên anh. Anh có cái dáng che chở và bảo bọc em. Em nói với anh ý nghĩ này, anh hít hơi, gồng mình, vênh mặt, khuỳnh tay ra ôm em vào lòng, ghé tai em bảo vì anh là đàn ông. Em bĩu môi trợn mắt, anh rống lên cười thích thú. Lúc đó trông mặt anh quá dễ ghét. Anh, em muốn nhìn mặt anh!
Thiếu phụ uể oải đứng dậy. Tay nàng vịn vào chiếc quai vàng bên quan tài, nặng nề nhấc người lên. -- Cháu nó đứng dậy kìa, chị dắt cháu ra ngoài một chút cho thoáng đi. Bà mẹ rón rén tới bên cạnh, e dè nắm cánh tay thiếu phụ kéo đi. Thiếu phụ chuồi tay ra khỏi tay mẹ, mắt ngơ ngẩn nhìn vào trong quan tài. Nàng vuốt má, kéo cằm, sửa lại gọng kính cho chồng. Cặp mắt nàng âu yếm, miệng mỉm cười. Nàng lần tay nắn lại nút chiếc cà vạt.
Anh ngủ hả? Ngủ gì mà ngủ dữ vậy? Bẹo má như thế mà vẫn không nhúc nhích. Lì dữ! Mà sao anh thắt chiếc cà vạt ngày cưới này vậy? Lúc mình nhảy khai mạc phần dạ vũ, chỉ có chúng mình ôm nhau ngoài sàn nhẩy. Đèn chung quanh tắt hết, chỉ còn một ngọn đèn pha đuổi theo bước chân hai đứa mình, em nhìn xuống thấy nút cà vạt của anh lệch sang một bên. Em kéo lại cho chính. Anh thiệt! Ngày cưới mà vẫn luộm thuộm. Anh ngửa mặt lên, mắt sáng, môi tươi, anh nói anh hạnh phúc. Em thấy lâng lâng, người em như mới mọc cánh, em tưởng em đang bay trong vòm trời sao. Em thủ thỉ. -- Anh đang nghĩ gì? -- Anh như đang lạc bước vào hồn em. Còn em, em thấy sao? -- Em nhẹ tênh, như em không còn trong em nữa. -- Mình đang bắt được nhau phải không em? -- Có lúc nào mình đuổi nhau đâu... Hai năm tình nhân, em ngợp bóng anh tuy mình cách xa nhau tới gần ngàn cây số. Anh ngồi bên em trong lớp học, anh bên ghế xe trên đường đi, anh kề sát em lúc đứng ngồi, anh ngắm em lúc ăn, anh trong em giấc ngủ, anh ôm em trong lúc tắm... Ngày cưới, em chẳng phải tập tành sống chung với anh. Em đã quen có anh bên cạnh rồi! Chiếc cà vạt Tommy này, anh có nhớ chính em chọn cho anh không? Màu đỏ không tươi, những vạch xéo, những chấm nhỏ, những đường gân, chúng ôm nhau, gần gụi nhau, hài hòa trong nhau, gắn bó nhau. Như anh và em. Buổi tối, khi rút chiếc cà vạt ra, anh lắc lắc cần cổ, hột nút áo bật ra, em thấy anh là của em, hoàn toàn của em. Mình giao hẹn với nhau cất chiếc cà vạt chung với áo cưới của em, mỗi năm anh chỉ lấy ra đeo lại một lần, vào ngày kỷ niệm đám cưới chúng mình. Anh mới đeo nó được hai lần, có nhiều nhặn gì cho cam. Hôm nay sao anh lại đeo nó?
Mắt thiếu phụ rộng mở như han hỏi. Nàng gieo người ngồi xuống thảm. Cả thân nàng như khuỵu xuống. Nàng liếc mắt xuống phía dưới. Những bóng đen ngồi ủ rũ. Thinh không tất cả. Tai nàng vang vang một điệu nhạc  quen thuộc. Tiếng vĩ cầm vút lên, tiếng trung hồ cầm ai oán, tiếng đại hồ cầm bập bùng. Tiếng nhạc nhẹ nhàng như đánh thức nàng. Nàng vươn người với lấy một đĩa nhạc.
Anh còn thích đĩa nhạc này không? Hỏi vậy chứ em biết lúc nào anh chẳng thích. Em thường trêu chọc anh già, chỉ thích nhạc cổ điển!  Nói vậy chứ, chiều anh, nghe mãi với anh, em cũng thấy thích. Anh hỏi em có hiểu gì không mà thích? Em thật thà lắc đầu. Nhưng đầu em cũng cứng lắm, em chống chế. Nghe nhạc cần gì phải hiểu. Em thích là thích. Nhạc như chiếc kiệu gấm đưa hồn em lên thanh thoát nhẹ nhàng, em chơi vơi, chơi vơi. Những buổi tối mình nằm bên nhau, tiếng nhạc lúc ào ạt đuổi nhau, lúc lãng đãng rơi rụng, lúc cô quạnh từng giọt nhẩn nha rỏ xuống, lúc mạnh mẽ bừng bừng, anh nằm quay nghiêng sang em, tay anh dịu dàng xoa bờ lưng em trần trụi, hơi thở anh mơn trớn bên má em, người anh rung theo nhịp điệu, lúc khoan lúc nhặt. Em nhắm mắt thả người theo nhạc, lòng ấm áp, tâm an bình. Em lạc mất mình trong vòng tay anh, đờ đẫn, mí mắt em khoan thai khép lại.
Thiếu phụ gục đầu giữa hai đầu gối. Nàng như thiếp đi. Có tiếng mẹ nàng. -- Con chịu khó theo mẹ ra nghỉ một chút nghe! Nàng vẫn gục mặt bất động. -- Đứng dậy đi con. Mẹ nàng quàng tay ngang người cố nhấc nàng lên. Nàng trì người xuống. Giải khăn sô lắc lắc. -- Con thương mẹ đứng lên đi con. Giọng van lơn của mẹ nàng khàn đặc. Nàng đẩy mẹ ra. Tiếng ba nàng thầm thì. -- Bà để yên cho con nó muốn làm gì thì làm, đừng ép nó. -- Phải ép nó ăn chút gì chứ, từ sáng tới gì nó đâu có gì trong bụng. -- Bà với tôi cũng có muốn ăn uống gì đâu.
Anh còn nhớ bữa hai đứa mình đi ăn với nhau lần đầu tiên không? Anh thắt chiếc cà vạt vàng vàng này đây. Bữa đó em thấy anh tức cười quá. Cà vạt làm chi chẳng biết. Anh bảo lần đầu gặp em phải chững chạc một chút chứ. Anh tới phi trường không cho em ra đón. Em năn nỉ thế nào anh cũng không chịu. Anh bảo phi trường là chốn hội ngộ và chia ly ngắn ngủn. Gặp nhau đó, mất nhau đó. Anh không thích gặp em lần đầu ở một chỗ vội vã bất trắc như vậy. Lần đầu tiên anh đến thành phố em ở, lạ nước lạ cái, em sợ anh lúng túng. Anh trấn an em, em có ở trên rừng anh cũng kiếm ra. Em cười giòn giã trong điện thoại. Nhà em ở bờ rừng thiệt, để coi anh có kiếm ra không! Anh tức tốc gửi cho em một điện thư, không một hàng chữ, vỏn vẹn chỉ có tấm bản đồ khu vực nhà em, với ngôi sao đỏ đánh dấu căn nhà. Làm rành như vậy, nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy em bằng xương bằng thịt lần đầu tại nhà em. Anh ngại đông người, anh nói vậy. Nhưng em biết anh xạo. Trong thâm tâm, anh muốn giây phút đầu tiên mình gặp nhau phải thật riêng tư, chỉ có anh và em. Anh bảo em chọn một nhà hàng có một khung cảnh thơ mộng, độc đáo, sang trọng, nhạc phải dịu và hay, tiếp đãi phải lịch thiệp. Em tức cười. Chọn nhà hàng mà chẳng nói gì tới thức ăn. Anh bảo không cần, không phải anh đi ăn mà anh tới gặp em. Anh cũng không cho em tới đón anh ở khách sạn. Cứ cho anh địa chỉ, giờ giấc, rồi mạnh ai người ấy tới. Anh bỏ nhỏ giọng. Anh muốn nhìn thấy em đi tới với anh. Bữa đó, em chẳng biết anh tới từ lúc nào, em vừa bước vào nhà hàng đã thấy anh ngồi sẵn chờ em, bó hồng trên mặt bàn, chiếc cà vạt này trên cổ, mặt đầy ắp hồi hộp. Anh hôn em, trên má, trao em bó hồng đỏ thắm, mắt âu yếm nhìn em. Em không nhìn được mắt em, nhưng em cản thấy độ lấp lánh của chúng. Mình ngồi đối mặt nhau, anh cầm tay em. Cả anh lẫn em lặng đi. Gần cuối bữa ăn, chân anh khều em dưới mặt bàn. Thấy em để yên không nhúc nhích, anh kẹp chặt chân em. Anh cười với em. Em mắc cở muốn chết nhưng thầm mong hai đôi chân chẳng rời nhau. Đùi em ấm áp dễ chịu. Em lái xe vòng quanh giới thiệu thành phố của em. Anh chẳng có vẻ thích thú gì cả. Về tới khách sạn, anh rủ em lên nhà hàng trên sân thượng ngồi chơi. Chiếc lồng kính nhốt chúng ta trên cao chậm rãi quay vòng quanh, chậm đến nỗi chúng mình chẳng thấy nó quay, hay nó ngưng lại cho mắt của anh và em đậu lại với nhau. Anh gọi champagne. Chúng mình cụng ly. Anh đặt nụ hôn trên bàn tay em cầm ly. Như đang hành lễ. Em nhấp chút rượu. Ngực em rộn ràng, ấm áp.
Anh nhìn xuống, thành phố lấp lánh phía dưới. Anh bảo coi thành phố kiểu này vừa vui vừa đỡ vất vả. Anh nhác nhớm quá đi. Nhưng phải công nhận là thành phố nhìn từ hai trăm thước cao xuống trông lung linh đẹp đẽ quá. Bao nhiêu năm ở đây, em chưa bao giờ thấy thành phố này đẹp đến như vậy. Sao trời quanh chúng ta sỗ sàng nhìn vào mắt anh và em. Chúng ta có một đêm hạnh phúc. Lúc trở xuống, anh rủ em vào cho biết phòng anh. Cửa phòng vừa khép, anh tham lam làm nhếch nhác son trên môi em. Anh xiết em như con trăn xiết mồi. Em lịm chết trong vòng tay ham hố của anh. Chiếc áo rộng cổ xộc xệch một phần bầu vú em phơi ra dưới ánh đèn. Anh cắn nhẹ vành tai em. Cho anh coi ngực em một chút nghe! Em chẳng biết phản ứng ra sao. Anh run run ngón tay lóc từng hạt nút áo em. Chiếc nịt ngực hồng nhẹ nhàng theo tay anh rơi ra. Anh ngất ngây đặt tay lên vú em. Em chới với. Tay anh lần xuống lưng quần em. Em vội chặn tay anh. Đừng anh, chúng mình mới gặp nhau lần đầu mà! Anh ngừng lại. Em chẳng hiểu sao anh lại ngoan đến như vậy.
Thiếu phụ mỉm cười nhích người về phía một vòng hoa. Nàng ngắt một bông hồng trắng. Nàng xoay bông hồng bụ bẫm trên hai ngón tay hờ hững. Mắt nàng dại đi. Nàng đặt bông hoa lên một xấp giấy in. Nàng rút ra một tờ, nhẩn nha đọc, miệng tươi, mắt cười. Nàng rút tiếp một tờ khác, say mê nuốt từng hàng chữ.
Anh cũng văn vẻ gớm! Lúc nào đọc lại những điện thư anh gửi, em cũng vẫn mê mẩn như xưa. Anh bảo anh nghĩ sao viết vậy, nếu em thấy văn vẻ là tại vì em cảm thấy chúng văn vẻ. Anh xạo! Em biết vậy nhưng vẫn thích. Không hiểu sao vừa chat với anh là em thấy thú vị liền. Những bước chập chững tìm đến nhau sao mà hào hứng. Em in lại và cất giữ tất cả. Chẳng hiểu sao em có linh tính là cuộc chơi này sẽ chẳng sớm chấm dứt. Lúc đó, chúng mình đâu đã biết mặt nhau. Phải bao nhiêu lâu, anh còn nhớ không, anh mới gửi cho em tấm hình đầu tiên. Em thấy cũng đường được. Và có cảm tình ngay. Sau này, kể lại với anh, anh vênh mặt lên. Đường được là thế nào, đẹp trội ấy chứ! Em hất mặt bĩu môi. Anh lý sự cùn. Không đẹp sao em lại mê mẩn theo về với anh? Em bướng bỉnh. Em đâu có theo vẻ đẹp, em lấy chồng mà! Anh gục gặc cười. Vậy là anh đẹp trong đẹp ngoài rồi. Dễ ghét! Anh cãi cho anh không à. Thế còn khi em gửi hình cho anh thì sao? Anh mê tít thò lò ngay! Em vẫn tự tin nơi nhan sắc của em. Anh tức tốc gửi thư cho em. Anh chấm em hoa hậu tuy chưa biết vòng nào của em. Em tình tứ trả lời. Vòng một, vừa một vòng ôm của anh. Vòng hai, vừa một vòng xiết của hai bàn tay anh. Vòng ba, xin xem kích thước vòng một! Anh nóng nẩy đòi qua gặp em liền. Em phải vội làm lính cứu hỏa dập tắt ngọn lửa trong anh. Đừng vội, chắc anh không muốn em rớt kỳ thi này! Em xổ cho anh trúng một lô an ủi. Hè này, em sẽ hẹn ngày sau! Anh ôm tấm vé số chờ đó, phát cho em mỗi ngày một bài sớ xưng tụng. Em không cho anh biết, kỳ thi đó, nếu không có cây gậy vớt của các ông bà thày cho em bám, em đã chìm mất tiêu rồi!
Nụ cười vương vất trên môi người thiếu phụ trẻ. Bà mẹ ngồi trên ghế lo lắng. Bà ghé tai chồng. -- Ông coi nó cười kìa, tôi sợ nó điên quá! Ông bố nhìn con, bồn chồn. Đám người tới dự tang lễ ngồi kín trên những chiếc ghế nệm xếp thành từng hàng dài nhìn lên trên quan tài. Thiếu phụ như chẳng nhìn thấy ai. Nàng sống với riêng nàng, đúng hơn với những kỷ niệm của người chồng vừa bỏ ra đi. Cuộc sống chồng vợ ngắn ngủi làm nàng cố vớt vát những hụt hẫng vừa rơi xuống đời nàng. Nàng ôm lại đôi giầy thể thao, xiết chặt vào lòng. Nàng cúi xuống với đôi mắt trìu mến. Như đang âu yếm đứa con nhỏ nhoi trong vòng tay nàng thương yêu.
Đôi giầy này đã gắn bó với anh, mỗi ngày. Anh đam mê thể dục thể thao, đó là điều tốt cho sức khỏe của anh. Anh chạy bộ, tập tạ, chơi nhiều môn thể thao, có nhiều quá cho anh không? Câu hỏi đã nhiều lần em thầm nêu ra cho mình, trong những giờ lo toan việc nhà khi anh đi tập, trong những đêm em thao thức bên anh, trong những phút em ngồi trên khán đài dõi theo anh tranh đua với bạn bè. Tim anh không được tốt, bác sĩ vẫn nhắc nhở. Ra khỏi phòng mạch, anh cười khẩy vứt bỏ lời dặn dò của bác sĩ nơi cánh cửa. Đôi lần, cầm lòng chẳng được, em nhắc anh, một cách rất dịu dàng trìu mến, anh cũng vẫn bỏ ngoài tai. Anh luôn luôn tin anh còn trẻ, sức sống còn thừa thãi, ăn thua gì chút vặt vãnh đó. Anh ngang bướng gạt phắt những âu lo của em. Anh có cá tính mạnh, đó là điều tốt, nhờ đó mà anh thành công trong cuộc sống. Anh muốn gì là làm bằng được. Tán em, theo đuổi em, anh vây em đến nghẹt thở. Em chết ngộp trong vòng tay đam mê của anh. Anh chắc nịch dắt em theo ý của anh. Anh hết lòng với em, như một người chồng. Anh say mê em, như một người tình. Nhưng anh sống như một người đàn ông kiêu hãnh với cái chất đàn ông của mình. Anh gục xuống cũng vì vậy. Đôi giầy này đã bay nhảy với anh, hào hứng với anh, miệt mài với anh, ra sức với anh, tung hoành với anh. Nay nó bị anh bỏ lại đơn côi. Như em!
Thiếu phụ lặng lẽ ngồi ôm riết đôi giầy, mắt như lạc vào một khoảng không gian nào khác. Người đô tùy trưởng cứng ngắc trong bộ đồ đen tiến tới chỗ đặt quan tài. Thiếu phụ nhìn thấy đôi giầy đen bóng chậm chạp lê về phía nàng. Người đô tùy nhìn ông bố chờ xin một hiệu lệnh. Ông bố gật đầu. Người đô tùy cúi xuống chỗ thiếu phụ ngồi. Ông bố vội bước lên, nghiêng người, nói nhỏ bên tai con gái. Nàng ngoan ngoãn đứng lên theo bàn tay dắt của bố. Đôi giầy vẫn nằm ủ trước ngực. Người đô tùy, bằng giọng nghiêm trang và buồn rầu, mời thân nhân lên tiễn biệt người quá cố lần cuối. Hàng người chậm rãi di chuyển trước quan tài. Thiếu phụ chẳng nhìn thấy ai, âm thầm ve vuốt đôi giầy đã dính chân người chồng tới giây phút cuối khi anh ngã xuống bất tỉnh. Nàng tưởng như vẫn đang nắm được chân chồng. Ông bố dắt nàng tới bên quan tài. Anh vẫn đang ngủ hả anh? Đâu có phải, có bao giờ anh ngủ nghiêm trang như thế này đâu! Giấc ngủ của anh bao giờ cũng có một tay với qua ôm em, đầm ấm. Nàng đặt đôi giầy bên cạnh chồng. Nàng cúi xuống, lượm đám kỷ vật, đặt vào trong quan tài, lẹ làng như một người đang vội đóng xếp hành lý cho một chuyến đi xa. Nàng ngả người với qua vòng hoa đặt trên quan tài, ngắt một bông hồng trắng, đưa lên môi hôn, đặt vào tay chồng. Ông bố dìu nàng xuống ngồi trên hàng ghế đầu. Người đô tùy trưởng nhìn ông bố chờ một hiệu lệnh. Ông bố khẽ gật đầu. Người đô tùy cúi xuống lấy một chiếc tay quay vàng óng, cắm vào chiếc lỗ nhỏ ở đầu quan tài. Ông nhẹ quay, thân xác chồng nàng từ từ lặn xuống giữa những lớp vải sa tanh trắng bạc. Ông hạ chiếc nắp quan tài xuống. Bóng tối từ từ chạy vào trong chiếc quan tài theo nhịp khép từ tốn của chiếc nắp gỗ bóng loáng. Ông khóa quan tài lại. Tiếng lách cách như lay tỉnh thiếu phụ. Nàng vội chạy lên. Tiếng lao xao phía dưới như tiếng sóng bể vùi dập trong tai nàng. Nàng nằm vắt ngang quan tài, tay giang ra ôm ấp. Như một cánh chim đen vừa trúng đạn rớt xuống nằm xoải cánh bất động.
Anh ơi, về nhà với em đi.
Và nàng lịm ngất.

11/2002