QUỲNH MY thực hiện
SONG THAO là bút hiệu của ông Tạ Trung Sơn, nguyên quán tại Hà
Nội, viết báo từ năm 1959 tại Saigon, viết văn từ năm 1991 tại Montreal,
Canada. Nhà văn Song Thao đã gửi tác phẩm của mình đến bạn đọc qua
nhiều tạp chí văn học như: Làng Văn, Hợp Lưu, Văn Học, Văn, Sóng Văn,
Nắng Mới... Ông cũng đã cho xuất bản 5 tác phẩm qua các nhà xuất bản:
Kinh Đô, Ngày Nay, Văn Mới tại Hoa Kỳ.
Để bạn đọc của Hồn Quê có cơ hội tìm hiểu thêm một số suy tư và quan
niệm của một tác giả thành danh, chúng tôi đã có một cuộc bút đàm
ngắn gọn với nhà văn Song Thao. Xin mời các bạn theo dõi.
QM
Quỳnh My (QM): Khởi từ tác phẩm đầu tay Bỏ Chốn
Mù Sương, được trình làng năm 1993, một loạt tác phẩm khác của ông
đã được xuất bản gần như đều đặn mỗi năm, xin ông cho biết những nguồn
cảm hứng, điều kiện nào đã giúp ông sáng tác khỏe, cũng như ấn hành
dễ dàng?
Song Thao (ST): Nói là sách của tôi được xuất bản
gần như đều đặn mỗi năm là cô quá mến mà nói thêm cho tôi. Thực ra
cứ trung bình hai năm mới có một cuốn. Trong sinh hoạt chữ nghĩa lèo
tèo tại hải ngoại hiện nay thì xuất bản sách như vậy được coi là đều
đặn. Nhưng xuất bản nhiều hay ít sách không phải là mục đích chính
của tôi. Số lượng sách xuất bản không nói được nhiều điều. Chính nội
dung những cuốn sách xuất bản mới là điều tôi quan tâm nhiều hơn.
Vì vậy, những nguồn cảm hứng bất chợt tới không làm cho tôi cầm viết
ngay được. Tôi cảm nhận nguồn cảm hứng đó, suy nghĩ, dựng truyện,
sống với nhân vật một thời gian cho thấm, thường thì tiến trình này
mất từ vài tuần tới cả tháng. Sau đó, khi mọi sự đã chín, tôi mới
viết lên giấy.
Về điều kiện sáng tác, điều cần thiết là có thời giờ rỗi rảnh để
cầm bút. Rỗi rảnh đây là rỗi rảnh cả về thời giờ lẫn trí óc. Không
có cái an bình trong đầu óc, tôi cũng không thể viết được dù có thời
giờ. Tôi nghĩ sở dĩ tôi viết được đều đặn là nhờ hai điều: thứ nhất,
thời giờ làm việc mưu sinh của tôi không đều đặn 5 ngày mỗi tuần mà
thay đổi luôn, việc này làm tôi có những ngày rỗi rảnh nhiều khi nguyên
cả ngày, viết mệt nghỉ; thứ hai, tôi có một đời sống tương đối không
có nhiều lo lắng nên khá thảnh thơi viết lách.
Còn về việc xuất bản, tôi khá may mắn. Ba cuốn sách mới nhất của
tôi đều do một nhà xuất bản in ấn và phát hành: nhà Văn Mới. Anh Nguyễn
Khoa Kha, chủ nhân của Văn Mới và Kim Ấn Quán, lại khá rộng rãi với
tôi, luôn luôn sẵn sàng in sách của tôi ngay khi tôi viết xong mặc
dù chúng tôi chưa bao giờ gặp mặt nhau. Âu đó cũng là một cái duyên
hạnh ngộ mà tôi luôn luôn ghi nhớ.
QM: Nội dung các tác phẩm của ông có nhằm giới thiệu
một vấn đề chủ yếu nào ông tâm đắc nhất hoặc dựa vào những cảm nhận
bất chợt?
ST: Tôi rất nương nhẹ chữ nghĩa nên chẳng bao giờ
có ý nghĩ khoác lên chữ nghĩa một sứ mệnh hay nhiệm vụ nào cả. Văn
chương đâu có tội tình gì mà bắt nó lặc lè như vậy? Cứ để nó thảnh
thơi vui chơi với người đọc, thế là đủ rồi.
QM: Là một nhà văn có nhiều tác phẩm đã xuất bản,
xin ông cho biết những thói quen của ông khi sáng tác cũng như một
số kinh nghiệm riêng.
ST: Thói quen sáng tác của tôi, ngẫm ra, đều là
những thói quen xấu, nên tránh. Tôi viết rất tùy hứng, nay vài trang,
mai vài trang. Có khi vứt đó cả tuần hoặc nhiều tuần mới viết tiếp.
Rất nhiều lần tôi phải đọc lại những gì mình viết trước đó rồi mới
viết tiếp được. Nghĩ lại, hình như chưa bao giờ tôi hoàn tất được
một truyện ngắn trong vòng một tuần thì phải! Lai rai như vậy đâu
có gì tốt, phải không cô? Rồi lại còn cái thói ngả ngớn: chẳng bao
giờ ngồi vào bàn viết cho đàng hoàng cả. Cứ vớ vội lấy vài tờ giấy,
ngồi trên ghế dựa ( đúng ra là nửa nằm nửa ngồi! ), kê một cái bìa
cứng lên đầu gối để viết. Thời buổi bây giờ, có ai chậm tiến như vậy
không? Thường thì các người viết khác, theo chỗ tôi biết, họ viết
thẳng vào máy điện toán. Tiện lợi và văn minh biết chừng nào! Vậy
mà tôi thì quê mùa, ngồi trước màn hình ( cái anh mặt vuông đó! )
thì chữ nghĩa chạy trốn đi đâu mất tiêu, lấy gì mà viết?
Bá láp như vậy thì truyền được kinh nghiệm gì cho ai? Nặn mãi thì
tôi cũng chỉ có thể tự nhủ với mình như thế này: sống với nhân vật
và không khí trong truyện mình định viết một khoảng thời gian đủ cho
mọi sự đã chín rồi hãy cầm viết. Và trước khi cầm viết, nhớ nắm cái
kết truyện trước cho chắc ăn!
QM: Bối cảnh trong truyện của ông một số lớn được
xây dựng từ cuộc sống tại hải ngoại, hẳn ông có chủ đích trong chiều
hướng này? Tại sao?
ST: Đúng như cô nhận xét, truyện của tôi thường
lấy bối cảnh trong cuộc sống lưu vong của chúng ta trong xã hội này,
vào thời gian này. Có lẽ cuộc sống của chúng ta hiện nay là những
điều dễ ghi nhận, dễ hòa mình, dễ xúc động hơn. Tính tôi hơi lè phè,
cứ tìm những cái dễ mà làm. Hay là cái óc tưởng tượng của tôi hơi
èo uột nên chẳng thể ném mình vào cuộc sống của một thời đại khác,
một nơi chốn khác?
Dù sao tôi cũng phải nhận là mình có nuôi nấng một chủ đích trong
việc lựa chọn xây dựng cốt truyện trong bối cảnh cuộc sống của chúng
ta tại hải ngoại. Đó là tôi muốn ghi lại cho mai sau ( nếu truyện
của tôi may mắn còn sống được với thời gian! ) cuộc sống của lớp người
lưu vong thế hệ thứ nhất chúng ta. Chúng ta đã ngỡ ngàng làm sao,
hội nhập làm sao, học hỏi làm sao, suy nghĩ làm sao, sinh tồn làm
sao sau cuộc chia lìa phũ phàng với nơi chôn nhau cắt rốn, sau khi
bị ném vào một xã hội khác, một phong tục khác, một đạo đức khác,
một trật tự khác, một nhân sinh quan khác.
QM: Trong những sáng tác tiếp theo của ông sẽ có
những thay đổi quan trọng ở đề tài, nội dung hay tiếp tục khai thác
sâu rộng thêm những góc cạnh đã có?
ST: Tôi là người ngại thay đổi, luôn tìm những con
đường dễ dãi mà đi. Chặt cây, phá rừng, mở đường mở lối hay quẹo qua
một lối khác trắc trở hơn là tôi ít khi đặt chân vào. Đó cũng là một
tính xấu của người sáng tác, thường được hiểu như một người hăm hở
lao mình vào những ngõ ngách mới, vạch ra những con đường mới. Nhiều
lúc nghĩ lại thấy mắc cỡ, mình chẳng sáng mà cũng chẳng tác được gì!
QM: Ông có gặp trở ngại nào đáng kể trong khi sáng
tác?
ST: Có chứ cô! Có những lúc tôi thấy chán nản rùng
mình trước cây viết, có những lúc tôi thấy lười biếng chỉ thích mặc
quần áo đi rong chơi, có những lúc tự đối diện với mình và thấy tất
cả như vô nghĩa.
QM: Ông đã sẵn sàng một tác phẩm mới?
Có thông điệp nào ông sẽ gửi đến bạn đọc trong tác phẩm sắp ấn hành
này?
ST: Tôi vừa hoàn thành một cuốn sách mới, cuốn Bên
Lưng Những Con Chữ. Cuốn này cũng do nhà Văn Mới xuất bản và phát
hành. Tôi dự định sẽ ra mắt cuốn này tại Cali vào ngày 19 tháng 7
năm 2003 tại Phòng Sinh Hoạt của nhật báo Người Việt.
Không biết tôi có nên nhắc lại là tôi không bao giờ nỡ quàng chiếc
ách nào lên cổ chữ nghĩa không? Nói chi tới những cái dễ sợ như là
"thông điệp".
QM: Ông có nhận xét nào về giới độc giả hiện nay
tại hải ngoại?
ST: Độc giả là những người giấu mặt. Họ có ở đâu
đây nhưng tôi không nhìn rõ được họ. Dường như họ là những người không
còn trẻ thì phải. Dường như họ cũng là những người tất bật cơm áo
nên không có nhiều thời giờ. Dường như họ coi sách vở như một trốn
trú thân an bình và riêng tư. Dường như họ là những người có lòng
với chữ nghĩa và người viết. Chỉ có một điều tôi chắc chắn: họ là
lý do tồn tại của người viết!
QM: Với những cây bút phê bình văn học hiện nay,
trong cũng như ngoài nước, ông có những nhận xét nào về họ?
ST: Hình như chúng ta không có nhiều nhà phê bình
văn học thì phải. Đây là một lãnh vực đòi hỏi nhiều sở học, công sức,
nhạy bén và kiên nhẫn. Tôi rất tâm phục những người lao vào công việc
khó khăn và vất vả này.
QM: Xin ông trình bày những quan tâm của ông về
Văn Học Việt Nam tại hải ngoại.
ST: Số người đọc, phần lớn là những người trung
niên và có tuổi, ngày càng giảm sút, sự "mù chữ" Việt của
thế hệ con em chúng ta, đó là những yếu tố gần nhất làm cho người
ta lo ngại cho nền văn học Việt Nam hải ngoại. Quả là trong những
năm gần đây, văn học hải ngoại đã mất sức nhiều. Các báo văn học vẫn
cầm cự một cách khó nhọc để có mặt đúng kỳ hạn, ngành xuất bản như
một người bước vào tuổi già, tuồng như chúng ta đang cố níu kéo cho
nền văn học của chúng ta khỏi suy sụp. Dù có lạc quan cách mấy, chúng
ta cũng không thể giữ được nụ cười trong tình huống này.
Nhưng nếu chúng ta quan niệm Văn học Việt Nam hải ngoại trước hết
là Văn học Việt Nam thì chúng ta cũng có thể có được nụ cười khá tươi
tắn. Bởi vì, sớm hay muộn, sẽ tới lúc nền văn học này hiên ngang trở
về lòng đất mẹ.
Trên 26 năm qua, chúng ta đã miệt mài tạo dựng được một nền văn học
phong phú và đồ sộ, nền văn học mà có người cho rằng đồ sộ nhất từ
trước tới nay mà một cộng đồng di dân tạo dựng được bên ngoài xứ sở
gốc của mình. Thành tựu đáng hãnh diện này có thể là một nguồn suối
làm tốt tươi cây trái văn học hải ngoại và giúp chúng ta một lòng
vượt qua những khó khăn để gìn giữ và thêm hương thêm sắc cho nền
văn học trân quí của chúng ta.
Người Việt, Westminster, CA, số 6427, ngày 13/7/2003 |