Với sức sáng tác mạnh mẽ và rộng khắp nhiều lãnh vực, lần này,
tuyển tập truyện “Phiếm” của Song Thao mang lại cho người đọc
một chân dung khác. Chân dung một nhà văn với nụ cười hóm hỉnh,
cùng những nhận xét tinh tế, bất ngờ, thú vị.
Thí dụ, trong bài phiếm nhan đề “Phở” của Song Thao, có đoạn như
sau:
“ Tôi không ăn phở. Tôi theo đạo phở. Đạo của tôi lang bang lắm
vì ông thần phở vốn là một vị thần lang bang. Phở xuất phát ở
Hà Nội từ hồi nào, sử sách không thấy ghi. Có lẽ sự ra đời của
các vị thần đều kỳ bí cho dễ được chúng sinh nể sợ. Chỉ biết ông
thần phở là một ông...cơ hội. Thấy người ta lang bang, ông cũng
lang bang theo. Ông theo dân Hà Nội di cư vào Nam, ông theo dân
Việt di tản ra khắp cùng thế giới. Chỗ nào có người Việt là có
phở. Mà có phở thì chẳng cứ gì con rồng cháu tiên mà dân nước
nào cũng thần phục...”
Có người cho rằng, bên cạnh những bài viết về phở nổi tiếng từ
nhiều chục năm qua của Vũ Bằng, Nguyễn Tuân, ở đầu thế kỷ 21 này,
những người mê phở sẽ không thể không nhớ tới...phở của Song Thao
- - Nhìn từ góc độ khác. Góc độ của “một ông thần lang bang...”
Ngoài ra, rải rác trong gần 400 trang phiếm của mình, tác giả
cũng đã dùng ca dao, Kiều, thơ Nguyên Sa, Mai Thảo, Lê Vĩnh Thọ,
Trần Hoài Thư, Luân Hoán, Nguyễn Nam An, Phan Ni Tấn...để điểm
xuyết, như những nốt ruồi duyên, cần có trên gương mặt người đẹp.
Du Tử Lê |