Trần Huy Bích:
Song Thao, nhớ lại những ngày Chu-Văn-An

Luân Hoán:
Song Thao, người bạn văn, biết sớm, gặp muộn

Phiếm

Tiễn

Hú Hồn Vì Tính Thày Lay

Song Thao

Luân Hoán

Viết về Song Thao

Hà Thúc Sinh:
Nghe Song Thao kể chuyện

Hoàng Ngọc Hiến:
Đọc văn học hải ngoại

Nguyễn Đình Toàn:
Song Thao - Bên Lưng Những Con Chữ

Đọc PHIẾM của Song Thao

Nguyễn Mộng Giác:
Bài tựa tập truyện: Chân Mang Giầy số 6

Giữa người viết

Hồ Đình Nghiêm:
Montréal và Bỏ Chốn Mù Sương

Hai Mươi

Nhiều tác giả:
Chùm thơ kỷ niệm

Phạm Phú Minh
Đọc "PHIẾM" của Song Thao

Lưu Nguyễn
Luân Hoán trong chuyện PHIẾM của nhà văn Song Thao

Du Tử Lê
PHIẾM của Song Thao

Song Thao, phiếm

"Phiếm chủ" Song Thao với "Phiếm 15"

"Phiếm... chủ" Song Thao chuẩn bị đường gươm…Phiếm, mới

Hoàng Xuân Sơn
Đọc PHIẾM

Mượn vài ý của Song Thao...

Song Thao - Chùm trái cấm nửa vời

Trà Lũ
Tôi đọc sách PHIẾM của Song Thao

Phạm Xuân Đài
Đọc Chốn Cũ của Song Thao

Lương Thư Trung
Vài ghi nhận về PHIẾM của Song Thao

Lá thư văn nghệ gởi nhà văn Song Thao

Bắc Phong:
PHIẾM Song Thao

Lan man của PHIẾM

Nguyễn Vy Khanh:
Những chốn cũ của Song Thao

Lê Hân:
Chờ Song Thao

Đôi dòng kỷ niệm có với nhà văn Song Thao

Đinh Cường:
Một chữ

Đặng Thơ Thơ:
Đoc "Bên Lưng Những Con Chữ"

Phan Ni Tấn:
Một chút với nhà văn Phiếm: Song Thao

Minh Ngọc:
"Thời Nay" và tuổi thơ của tôi

New York dưới dấu chân lang bạt của Song Thao

Hoàng Quân:
Ông Anh

Minh Đạo Đoàn Vinh:

Song Thao - Truyện Phiếm Du

Nguyễn Dạ Quỳnh:

Tản mạn với chú Song Thao

Nguyễn Hoàng Quân:

Song Thao, Thời Nay và Đà Lạt

Orchid Lamquynh:

Viết vu vơ về chú Song Thao

Phạm Hiền Mây:

Viết về một người viết Phiếm

Quan Dương:

Với nhà văn Song Thao

Trang Châu:

Hai Thằng tuổi cọp

Trúc Lan:

Gởi nhà văn Phiếm chủ Song Thao

Trần Thị Nguyệt Mai:

Vua Phiếm

Trần Vấn Lệ:

Song Thao, một kỳ quan

Trần Yên Hoà:

Song Thao, vua Phiếm...

Võ Kỳ Điền:

Vài nhận xét thế giới văn chương của Song Thao

LUÂN HOÁN

PHIẾM

Phiếm thường là chuyện bông đùa
vào tay ông Tạ ngoài thừa ba lơn
cộng thêm tế nhị tinh khôn
dùng kiến thức điểm tô son nhiều người
hãnh diện trong đó có tôi
nhờ ông thêm thấm chuyện đời trắng đen
khởi từ ngọn bút nhà văn
theo chân cuộc sống chong đèn đông tây
hình như ngay dưới đế giày
có đôi mắt ngó mỏng dày thế nhân
người đẹp đương nhiên có phần
người không đẹp qua ông cũng tình

SONG THAO

cách đây đã mấy năm
tôi vẽ ông đại khái
không biết có được không
mời ông cùng xem lại:
“chân mang giày số 6
cõng hương qua đại dương
tâm mang tượng thánh giá
sá chi cõi vô thường
giữa đời khô khốc bụi
dòng phiếm sáng như gương
treo nụ tình nhân ái
trong từng mảnh đời thường
bên lưng những con chữ
phảng phất mùi phấn hương
hóa ra hồn núi Ngự
đang chăn gối chung giường
thân cao chừng mấy trượng
tình vãi về mấy phương 
đời thiếu dòng khói thuốc
hẳn đôi lúc buồn buồn?”

có lẽ chỉ tạm được
dù đủ vợ đủ con
có cả chút tầm vóc
đức tin cùng tâm hồn
nhưng còn thiếu nhiều lắm
chưa tròn một chân dung
gồm thân thế sự nghiệp
cùng kỷ niệm mông lung
tôi là người lắm chuyện
chuyên mượn chữ thay lời
dài dòng như cái bệnh
trong tháng ngày thảnh thơi
nên chừ nắn nót tiếp
may ra có đầu đuôi
bề thế một ngọn bút
tâm dung rất tuyệt vời
ông là người Hà Nội
hà cớ chi vào Nam
năm-mươi-tư không chạy
biết đâu chừ nghênh ngang
ít ra cũng tiến sĩ
tệ lắm phó giáo sư
có đâu chỉ ông cử
ngành ngoại giao sật sừ
“nói đi phải nói lại”
ở đâu ông cũng ngon
miền Nam vẫn số một
để lập nghiệp, sinh tồn
ông chánh nghề công chức
ngạch trật loại thầy thông
viết báo nghề tay trái
tay giữa chăm hoa hồng
trước bảy lăm đã dạo
tìm sợi nhỏ Hoa Kỳ
hình như chưa khá mấy
chưa gầy giống được gì
đổi đời, ông “cải tạo”
đồng loạt như mọi người
cũng lao động đủ bộ
đúng tiêu chuẩn trời ơi
may được về khá sớm
trổ nghề bán thuốc tây
bán cà phê nước ngọt
tập lè phè, phây phây
đời chưa dừng o bế
ông được đi nước người
không cần chạm biển cả
lướt mây, ngồi rung đùi
trong những ngày phỏng vấn
trời xui tôi gặp ông
nhìn nhau vẫn thủ thế
mặt đâu dễ biết lòng
chẳng thể để hồi tưởng
trôi theo dòng ngũ ngôn
nhắc sơ đủ sống lại
một thời bỏ giang sơn
vợ chồng có duyên nợ
bè bạn có chi hè ?
chắc là sự tương kính
đồng cảm, không màu mè
quen ông, một hạnh phúc
có chỗ để khi buồn
gọi ông xả ra bớt
vài phần mười bi thương
đi đâu, nếu lười biếng
có ông cho quá giang
ăn hàng có ông đãi
rất vui vẻ nhẹ nhàng
ngày ngày mỗi buổi sáng
ông mời uống cà phê
bộ nồi trên cái cốc
mặn ngọt thật đề huề
vui miệng kể tin tức
về Do Thái, Ba Tư
về vợ tông tông Pháp
về bé Lâm Tâm Như...
đại loại toàn có thật
dù nghe rất giật gân
khuây khỏa chiến trường nhỏ 
mỗi tuần còn một lần
trong đám bạn hiện tại
chỉ ông và Đinh Cường
than “suy” mà vẫn khỏe
đi đây đó luôn luôn
từ đi nghĩa thuần túy
không có nghĩa đăng bài
không có nghĩa phung phí
kho dự trữ sức trai
đêm nay lại mất ngủ
định mượn ông vẽ mình
lạ thật chỉ lẩm cẩm
lặp toàn chuyện linh tinh
có phải tôi đang mặc
áo thụng vái ông không ?
tùy mỗi người đáng giá
riêng tôi thấy ấm lòng
đâu dễ ai cũng có
một người bạn hiểu mình
nhất là tôi nhút nhát
chuyên lủi thủi làm thinh
chuyện buồn, tôi cả đống
muốn phơi cho nhẹ lòng
bớt hao hụt độ ẩm
giữ hai con ngươi trong
à quên, chưa kịp hỏi
cái chân dài đỡ chưa
nên cứ đi chân ngắn
đừng tùy nghi theo mùa
giữ sức để còn viết
phiếm mười bốn, mười lăm
phiếm hăm bảy, hăm chín
cho thiên hạ lót lòng


Luân Hoán và Song Thao.