Bao
Bói
Bổng
Cắt
Cha
Chạy
Chích
Cổ
Danh
Dấu
Diều
Gân
Giầu
Hiến
Huyết
Lệch
Ly
Môi
Mộ
Mùi
Ngồi
Ngửi
Nhiều
Nhịn
Noel
Nửa
Phú
Sửa
Tây
Tết
Thiền
Thơ
Thử
Tình
Tip
Trinh
Tro
Tưới
Tưởng
Xế

 

NỬA

Chuyện như thế này. Khởi thủy, con người có thân hình tròn quay với bốn tay và bốn chân, hai khuôn mặt hoàn toàn giống nhau nằm trên một cái cổ tròn, hai cơ quan sinh dục và phần còn lại giống như chúng ta ngày nay. Những con người đầu tiên này rất mạnh mẽ nên đâm ra ngạo mạn, coi trời bằng vung, khiến các chư thần trên núi Olympus lo ngại. Vì vậy, để trừng phạt con người, thần Zeus quyết định chẻ đôi con người ra “như người ta cắt một quả trứng luộc bằng một sợi tóc”. Từ đó, bi kịch bắt đầu. Mỗi người phải mải miết đi tìm cái nửa đã mất của mình, quấn quít vào nhau và “khao khát hòa nhập vào nhau”. Triết gia Hy Lạp Platon đã thuật lại trong cuốn “Bữa Tiệc” bài thuyết pháp của Aristophane về tình yêu như vậy.

Đi tìm cái nửa của mình có gian truân  lắm không? Tôi e rằng có. Đến ngay cô con gái rượu của cựu Tổng Thống Hoa Kỳ Bill Clinton, danh tiếng như cồn, tưởng cái nửa kia phải nghe danh mà tìm về cái rụp, vậy mà chuyện không phải vậy. Khi Bill Clinton bước vào cuộc vận động cho cuộc bầu phiếu nhiệm kỳ hai thì Chelsea Clinton trổ mã thành một cô gái xinh xắn, hòa nhã và tế nhị. Năm 1997, Chelsea chọn theo học tại Đại Học Stanford, cách xa cha mẹ tới năm ngàn cây số, cô như một con chim sổ lồng. Tại trường Đại Học danh tiếng này, cô đã gặp cái tưởng là nửa kia của cô. Nửa này mang tên M. Pierce quê quán tại Texas. Cuối năm học đó,vụ scandale Monica Lewinski bùng nổ tại tòa Bạch Ốc, cái nửa kia của cô vội rút dù! Cô lại lang thang đi tìm cái nửa đích thực của mình. Cái nửa kế tiếp có tên là J. Kane, 21 tuổi, hóa ra cũng là cái nửa…giả! Ra trường năm 2001 với văn bằng về Lịch sử, cô vất vả đi xa hơn. Sang tới tận bên Anh để theo học Cao học tại Đại Học Oxford, môn Bang giao quốc tế. Cô lại tìm được cái “hình như là một nửa của mình” nơi anh chàng Klaus, một sinh viên vừa xuất sắc về học vấn vừa là một cầu thủ football cực giỏi. Vậy mà cũng không phải. Cái nửa kia của cô ở đâu? Ra trường, cô trở về Hoa Kỳ vào năm 2003 và làm việc cho Công ty tư vấn McKinsey ở Nữu Ước với số lương rất hậu hĩnh. Tháng 10 năm 2005, cô xuất hiện trước công chúng với cái nửa mới tinh: chàng M. Mezvinsky, con trai của cựu Thương Nghị Sĩ tiểu bang Iowa. Họ đã “khao khát hòa nhập vào nhau” chưa thì chưa biết. Nếu đây cũng là cái nửa…dỏm thì chúng ta chịu khó chờ hồi sau sẽ rõ!

Đấy, ai dám bảo là đi tìm lại cái nửa kia của mình là chuyện dễ dàng. Cái anh thần ác ôn Zeus làm con người lộn xộn quá chừng. Tới thời buổi @ gom gọn thế giới thành một làng nhỏ như ngày nay mà con người vẫn trầy da tróc vẩy vì cái anh thần…phải gió này. Anh chàng Charles Gonsoulin, sống trên đời tới 41 năm rồi mà vẫn cứ…quờ quạng chưa thấy cái nửa yêu dấu của mình đâu. Anh lên internet và cảm thấy cái nửa đó ở tận tỉnh bang Québec, Canada. Anh nhất định đi gặp lại cái nửa của mình. Từ Los Angeles, anh cưỡi một đường Greyhound tới Bắc Dakota để sang Canada. Nhưng vì anh đã có tiền án nên tới biên giới anh bị ách lại. Anh không chịu thua. Anh đi bộ ròng rã gần 5 ngày đêm để vượt biên bất hợp pháp từ Bắc Dakota sang Manitoba, Canada. Lúc đó là tháng hai năm 2005, trời đang vào lúc trọng đông, nhiệt độ luôn luôn ở vào cỡ âm 26 độ, quần áo không đủ ấm, anh vẫn cứ say sưa cuốc bộ tìm tới với cái nửa đang nhởn nhơ ở Québec dù cái lạnh làm anh thê thảm. Nhưng mấy anh phú lít Canada hình như đều là tay sai của thần Zeus nên đã tóm được anh. Lúc bị bắt, những ngón tay ngón chân của anh đã bị cóng vì băng giá. Các bác sĩ trong bệnh viện phải cắt bỏ hết tám ngón tay và ba ngón chân của anh. Khi tỉnh dậy sau cuộc giải phẫu, anh chàng Gonsoulin mới được nói chuyện bằng điện thoại với cái nửa dấu yêu. Tù tội còn trước mặt, biết bao giờ hai cái nửa mới ráp được vào với nhau!

Cuộc tìm kiếm cái nửa đánh mất của anh chàng Marc Lachance lại còn mù mờ hơn nữa. Anh chàng này cư ngụ tại thành phố Ste. Foy ngay trong tỉnh bang Québec, chỗ tôi ngụ cư. Dân Québec cũng như dân một số nước Âu Châu thường hay có cái thú đi tắm biển bên Cuba. Biển bên đó rất trong xanh đẹp đẽ dễ dẫn con người tới chỗ thanh thản tìm đến nhau. Nơi ngự trị của anh râu xồm Fidel Castro đói quá nên phải mở…biển ra cho du khách ngoại quốc quanh năm tới nghỉ mát. Vùng biển đẹp đẽ đó không có mùa đông nên dân Canada cũng như dân Âu Châu thường trốn mùa đông bằng cách sang hưởng nắng hè. Cái thú có một hai tuần hè trong mùa đông là một cái thú hấp dẫn. Anh chàng Marc cũng trốn đông qua Cuba trong mùa đông năm nay. Tháng 11 năm 2005, anh gặp một cô gái duyên dáng tại vùng biển Cuba. Họ có một ngày cùng nhau đùa với sóng biển. Tên cô là Sabine và cô đến từ nước Bỉ. Đó là tất cả những gì anh biết được về cô bạn gái mới quen. Chẳng biết cái anh cù lần này ăn nói ra sao mà chẳng biết thêm được gì về người đẹp. Trở về Canada, ngồi tơ tưởng lại những ngày nghỉ bên người đẹp yêu kiều, anh bỗng như nhận ra đó là cái nửa thất lạc của anh. Anh quớ! Làm sao mà kiếm được cái nửa hờ hững đó bây giờ? Anh vào internet kiếm tên Sabine ở Bỉ. Có tất cả 3700 người có tên Sabine ở nơi đất nước xa xôi này. Anh bèn quyết định gửi thư cho tất cả các cô Sabine ở Bỉ để tìm ra cô Sabine của anh. Trong đợt đầu, anh gửi 500 lá thư. Được hỏi tốn phí hết bao nhiêu, anh  hứng chí nói: “Hết bao nhiêu hả? Khoảng 900 đô, nhưng để kiếm được Sabine thì tổn phí như vậy cũng đáng!” Anh dự tính sẽ tiếp tục gửi từng đợt cho tới hết 3700 địa chỉ. Cuộc tìm kiếm của anh bỗng được báo chí và truyền thanh Bỉ tiếp tay khi họ kể lại câu chuyện mùi mẫn này. Tình cờ người anh của Sabine nghe được tin trên đài phát thanh, tiếp xúc và báo chí chạy tin: “Kanadier findet seine Sabine!” (Một người Canada đã tìm được Sabine của anh ta!). Đó là cô Sabine Hanc, cư ngụ tại La Glanerie, một ngôi làng nhỏ nằm ở gần biên giới Bỉ và Pháp. Ông Thị Trưởng Jean Waleckx ăn có liền khi thấy ngôi làng khiêm nhường trong lãnh địa của ông bỗng nổi tiếng: “Sabine quả thật là một cô gái đẹp nhất trong làng!” Nhưng cô gái quê Sabine lại bối rối. Tự nhiên tên tuổi, hình ảnh tràn đầy trên báo chí, truyền thanh, truyền hình và cả trên internet, cô đâm rét. Anh chàng Marc trách móc báo chí và truyền thanh đã hại anh. “Bây giờ cô ta không muốn nói chuyện với tôi nữa.”

Kiếm cái nửa của mình vất vả như vậy nên có lẽ chú bé Lewis Schofield lo xa bắt đầu kiếm tìm hơi sớm. Ngay ngày đầu tiên tới nhà trẻ ở Regina, chú bé 5 tuổi này trông thấy một cô nhỏ vừa mắt trên chuyến xe buýt của nhà trường. Hai đứa cười với nhau và cô bé leo xuống ngồi cạnh Lewis. Về nhà, chú nói ngay với bà mẹ: “Mẹ ơi, bữa nay con gặp một bé gái đẹp chưa từng thấy. Nó sẽ là vợ tương lai của con!” Hai đứa chơi thân với nhau trong lớp. Hai năm sau, gia đình Lewis dọn về Peterborough thuộc tỉnh bang Ontario. Rồi gia đình cô bé Deryn cũng dọn nhà. Lewis cố điện thoại cho bạn nhưng số điện thoại bị cúp, nhà trường lại không thể tiết lộ địa chỉ Deryn cho cậu bé. Cậu liền viết một lá thư gửi cho tất cả mọi người có tên là Deryn ở Regina, nơi ngụ cư cũ của hai đứa; ở St. Catharines, Ontario, nơi họ ngoại của Deryn cư ngụ; ở Toronto, nơi cậu nghe là gia đình Deryn dọn tới. Hy vọng có thể tìm được chiếc kim dưới đáy biển không? Cậu Lewis, năm nay  vừa được 10 tuổi, nhún vai : “Trên thang điểm từ 1 đến 10…hy vọng vào khoảng 0,5!”

Kiếm tìm cái nửa kia của mình như là trò chơi puzzle đầy thử thách. Trò chơi này bắt người ta tìm trong một đống loạn xà ngầu những mảnh bìa vụn có hình thể khác nhau rồi xếp chúng lại cho thành một bức tranh hoàn chỉnh. Tùy theo trình độ, có khi một hộp puzzle chỉ gồm vài chục mảnh, có khi vài trăm mảnh. Lên tới từ ngàn mảnh trở lên là hốc hác. Phải bới tìm, lựa lọc đến điên cái đầu mới xong. Đi tìm cái nửa của mình trong hơn sáu tỷ con người lúc nhúc trên trái đất này thì thiên nan vạn nan. Không, cứ cưa đôi con số sáu tỷ trên ra một nửa đàn ông, một nửa đàn bà thì con số ba tỷ dễ chịu hơn nhiều. Tìm cái nửa của mình trong số ba tỷ cái nửa nhốn nháo, nghe đã thấy nản!

Tìm được thì người ta…điên lên. Như một anh chàng Nhật Bổn đã leo lên tháp truyền hình Tokyo cao 333 thước mặc dù nhà chức trách thành phố không ưa cái trò…superman đó. Leo lên được tới độ cao 100 thước, anh căng lên một tấm vải in hình một trái tim to tổ chảng và tên của cái nửa anh vừa kiếm được! Cảnh sát phải dỗ ngon dỗ ngọt mãi anh mới chịu…xuống quân và lập tức bị bắt giữ.

Một anh chàng Trung Quốc nửa đêm đã leo lên vít một trái bong bong bay quảng cáo màu đỏ trong khuôn viên Đại Học Bắc Kinh xuống, dán vào hàng chữ màu đen: “Tiểu Lan, anh yêu em!”, rồi thả lại lên trời. Kiểu diễn tả niềm vui kiếm được cái nửa của mình của anh chàng thông minh này rất được các sinh viên mến mộ.

Dễ gì mà kiếm lại được cái…ruột của mình như vậy. Thế nên khi kiếm được rồi người ta ôm cứng lấy nhất định không nhả ra. Cho tới khi anh thần Chết mang xiên tới rước đi!

Chuyện xảy ra ngay tại thành phố Longueuil, giáp ranh với Montreal. Nhân vật chính là cụ ông Roger Choiniere, 83 tuổi và cụ bà Laurette Mouton, 84 tuổi. Báo chí gọi hai cụ là “Roméo và Juliette Tân Thời”. Mười lăm năm trước, cụ ông Roger bị chấn thương mạch máu não, sức khỏe suy yếu. Cụ bà Laurette là người săn sóc cụ ông. Ngày 14 tháng giêng  năm nay, 2006, cụ bà bị gẫy đốt xương sống phải vào bệnh viện điều trị. Không có người săn sóc, người ta phải đưa cụ ông vào nhà dưỡng lão. Sau thời gian điều trị, cụ bà được đưa qua nhiều nhà điều dưỡng khác nhau. Cụ ông chịu không nổi cô đơn nên  tuyệt thực phản đối, đòi phải được sống với cái nửa thân yêu từ gần một năm nay bị chia cách. Sức khỏe của cụ lụi đi một cách mau lẹ. Con cái của hai cụ cuống cuồng lên. Họ viết thư cho ông Bộ Trưởng Y Tế Québec xin cho hai cụ tái hồi Kim Trọng không thì cụ ông chết mất. Ông Bộ Trưởng hoảng quá, vội thu xếp cho hai cụ về chung một nhà điều dưỡng. Được gần cái nửa quen thuộc, cụ ông tươi tỉnh hẳn lên, ăn uống đàng hoàng. Ngày ngày họ dùng chung bữa ăn với nhau tại cafeteria của nhà điều dưỡng. Buổi tối họ hẹn gặp nhau để cùng…đọc kinh chung! Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, chỉ được vài tuần thì anh Thần Chết đến phá thối. Anh điệu cụ ông đi vào ngày thứ bảy đầu tiên của năm mới 2006, ngày thứ bảy 7 tháng 1. Chỉ có một điều đáng tiếc là Juliette không thể tới nhà quàn dự tang lễ của Romeo vì quá yếu!
Romeo đi rồi, Juliette chắc rồi cũng đi theo cái nửa đã ba tấc đất của mình. Trong cuộc sống, tôi nghiệm thấy rằng, những cặp vợ chồng bền vững với nhau thì khi một nửa ra đi, nửa còn lại cũng bước theo chỉ một thời gian ngắn sau. Đó là một cái luật có lẽ là rất dễ chịu. Sống chỉ có một nửa người chán chết! Chết cũng nhất định không nhả nhau ra.

Nhả sao được, ôm cứng là cái chắc.

Tôi yêu em. Và tôi chỉ van em cho được nói yêu em. Em đừng đi ngay dù trên đường đi ngựa xe mắc cửi.
Cho tôi nói ngay. Nếu không tôi sẽ phải đi tìm tôi như một thân ngựa cuồng điên chạy trên đường hoàng hôn đuổi theo một bóng mặt trời đang khuất núi.
Tôi phải nói ngay bởi vì tôi không thể giấu tình yêu như biển cả sau một cơn giông to bão lớn cất trên bờ cát trắng những thây ma. Đợi đến ngày mai tôi e sợ rằng đời sẽ bổ tôi làm phu lục lộ đi đo sự già nua của tâm hồn mình bằng mớ tóc bù tung, đôi mắt quầng thâm của những người yêu đi lấy chồng rồi sinh con đẻ cái.
(Nguyên Sa)

Chụp bắt cái nửa của mình một cách khẩn cấp và thảm thiết như vậy thì cách chi mà nhả ra! Vì vậy, không nhả cái nửa mới ráp được là chuyện dễ hiểu. Nhưng không nhả cả cái thứ chỉ tượng trưng cho sự…ráp nối phi thuyền mới là…ngỡ ngàng. Anh Hạ sĩ Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ David Battle mới 19 tuổi nhưng đã ráp được với cái nửa của anh  bằng một lễ cưới diễn ra hai tuần trước khi anh được gửi qua tham chiến tại Iraq. Ngày 13 tháng 11 năm 2004, anh bị thương trong một trận đánh tại Fallujah. Bàn tay trái của anh bị dập nát. Các bác sĩ cho biết phải cắt chiếc nhẫn cưới của anh để có thể giữ được phần lớn ngón tay đeo nhẫn của anh. Anh không chịu cắt chiếc nhẫn cưới. Ờ, phi thuyền mới ráp dễ chi mà phá đi chất keo gắn bó. Ngón tay của anh được cắt bỏ để giữ nguyên vẹn chiếc nhẫn chồng vợ theo đúng ý nguyện của anh. Mấy cái anh bác sĩ vô duyên này sau đó, trong cơn hỗn loạn, đã đánh mất chiếc nhẫn còn nguyên vẹn này. Anh tức tối. Vợ anh cũng tức tối, nhưng tức với anh, vì anh đã hy sinh ngón tay thay vì chiếc nhẫn cưới. Nhưng về sau, người vợ này mới ngộ ra. “Tôi không thể tin anh đã làm điều đó. Lúc đầu tôi đã nổi giận nhưng rồi tôi đã nhận ra là tôi đã may mắn như thế nào khi có một người chồng như vậy!”. Họ đã cưới nhau trong khi cả hai đang theo học lớp tám tại một trường trung học nơi thành phố Victorville, một thành phố sa mạc cách Los Angeles khoảng 80 dặm. Ngôi trường này đã tổ chức một bữa tiệc lớn để vinh danh anh.

Anh chàng người Pakistan Shahzad Khan thì vác cái nửa của mình chạy! Cái nửa này tên là Nadia Same, 18 tuổi. Hai cái nửa vật vờ tìm được nhau trên mạng internet. Xã hội Pakistan là một xã hội khép kín. Hôn nhân là sự sắp đặt, đôi khi cưỡng bách, của gia đình. Không có chỗ cho hai cái nửa tung tăng ráp lại với nhau. Mặc, anh chàng Shahzad và cô nàng Nadia cứ…ráp! Cưới xong là, một, hai, ba…vác nhau chạy. Không chạy thì mất mạng. “Mỗi khi đi ra ngoài, chúng tôi sợ một viên đạn nào đó sẽ nhắm thẳng vào đầu chúng tôi!”.

Dân Mỹ vốn là thứ dân ồn ào. Cứ như là hoả diệm sơn. Giới tài tử màn bạc hay các sao thể thao lại còn…hỏa diệm sơn ngất trời hơn nữa. Kiếm được cái nửa lưu lạc, họ chơi trò mì ăn liền tại Las Vegas. Cưới ngay, ráp tức khắc, không thể chậm trễ được dù phần lớn những cái nửa họ tưởng là thứ thiệt đều là những thứ dỏm. Mỗi năm “thủ đô đám cưới của thế giới” này đã kết hợp cho khoảng 120 ngàn cặp. Nhưng cứ ráp vào rồi lại nhả ra tức thì. Như cô diễn viên Nicky Hilton và anh nhà giàu Todd Andrew Meister chỉ ráp lại được đúng có hai tháng. Như Billy Bob Thornton và Angelina Jolie trình diễn trong lễ cưới bằng lọ máu của người nọ đeo trên cổ người kia, thắm thiết là thế mà chưa đầy năm đã chia phôi. Như cầu thủ bóng rổ Dennis Rodman và cô đào Hollywood Carmen Electra bye bye nhau chỉ 9 ngày sau khi cưới vào năm 1998. Nhưng đạt kỷ lục là cô ca sĩ gây nhiều scandale Britney Spears: 5 giờ sáng ngày 3/1/2004 cô mặc quần jeans tới làm lễ cưới với người bạn thuở nhỏ Jason Allen Alexander, chỉ 55 tiếng sau, họ…anh đi đường anh tôi đường tôi liền một khi!

Những người vội vã ráp rồi vội vã rời như vậy là vì họ lộn. Tưởng đã kiếm được cái nửa của mình ai ngờ đó là cái nửa của người khác. Nhiều người cả đời chơi trò lắp ráp mà vẫn không tìm ra cái nửa của mình. Cứ hết lắp lại rã cho tới khi răng long đầu bạc. Thảm thương thay! Nguyên do tại sao vậy? Tôi nghĩ tới nát óc mới vạch ra được mặt thủ phạm. Đó là…Ngọc Hoàng Thượng Đế! Ngài đã tổ chức triều đình của Ngài một cách luộm thuộm. Cắt thì giao cho anh thần Zeus ở tuốt tận trời tây mà ráp thì giao cho ông Tơ bà Nguyệt ở bên trời đông. Đường xá xa xôi, sổ sách lộn xộn, ngôn ngữ bất đồng, biết nửa nào vào nửa nào! Vậy nên cứ ráp ráp rã rã rối mù cả lên! Phải kiện là cái chắc.

Một bà leo lên tới thiên đình kiện monsieur Tơ và madame Nguyệt đã ráp lộn cái nửa của bà. Ngọc Hoàng phán:

“Ta đã điều tra kỹ và ông Tơ bà Nguyệt cũng đã quả quyết với Ta là họ không có ráp lộn, cớ sao mi dám lên làm phiền tới cửa nhà trời?”

Người đàn bà vội thưa:

“Tâu Ngọc Hoàng, quả thật con bị ráp lộn!”

Ngọc Hoàng đập bàn quát:

“Vậy ngươi có chứng cớ gì không?”
“Tâu Ngọc Hoàng, con thấy trong người con nó cứ cồm cộm!”

02/2006